Rõ ràng là cháu trai ruột, lại bị bà nội nói thành cháu rể, tâm trạng Mộ Diễn Chi như thế nào cũng không cần phải nói.
Mẹ Mộ thấy anh phiền muộn, liền cười nói: "Mẹ, đây là cháu dâu của mẹ, đứng bên kia là cháu đích tôn của mẹ."
Bà nội nhìn Mộ Diễn Chi một cái.
Mộ Diễn Chi ngồi bên cạnh Bùi Thanh Thiển.
Bà nội kiêu ngạo quay đầu: "Tôi chỉ nhớ tôi có một đứa cháu gái thôi, làm gì có cháu trai?"
Bùi Thanh Thiển không nhịn được cười: "Bà nội."
"Được rồi, bà biết con nhóc cháu lại muốn bênh nó mà!" Bà nội chỉ vào trán Bùi Thanh Thiển: "Nói đi, đêm khuya tới tìm chúng ta có chuyện gì?"
Mộ Diễn Chi ngước mắt, chợt phát hiện Bùi Thanh Thiển cũng đang nhìn mình, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Bùi Thanh Thiển lập tức dời tầm mắt: "Là như thế này, tài khoản ngân hàng của cháu có một vài vấn đề, cần dùng tới hộ khẩu ạ."
"Vậy sao." Bà nội vỗ tay Bùi Thanh Thiển: "Vậy cháu chờ chút, bà nội đi lấy cho cháu!"
Bà cụ nói xong liền đứng dậy đi lên tầng.
Trong lòng Mộ Diễn Chi cảm thấy nặng trịch.
Mẹ Mộ nhận ra Mộ Diễn Chi có gì đó không ổn: "Con trai, vẻ mặt của con sao vậy?"
"Không có gì ạ!" Mộ Diễn Chi quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển nhìn bóng lưng bà nội, hoàn toàn không chú ý đến anh.
Tâm trạng Mộ Diễn Chi càng thêm nặng nề, chưa li dị mà đã làm như không thấy anh rồi...
Nếu thật sự ly hôn, chẳng phải cô sẽ dứt khoát không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937247/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.