Chương Vực ở căn cứ đi lòng vòng, đến nổi chuông báo động reo vang, trong lòng không khỏi thầm mắng: Việt Sạn quả thật có chút tài năng.
Sự tình nhốn nháo thành như vậy, gã cảm thấy hiện tại không thể mang theo điện hạ đi. Nhưng tới cũng tới rồi, ít nhiều cũng cho gã thấy mặt một lần chứ?
Chính là lúc gã đang rầu thúi ruột, bỗng nhiên phát hiện binh lính phía sau hình như không còn đuổi theo nữa?
Rất kỳ quái, nhưng... hiện tại gã cũng không rảnh quan tâm nhiều như vậy.
Căn cứ vào lần nghiên cứu căn cứ trước đó, gã nhanh chóng tìm được phòng Việt Sạn. Sau đó, bằng thiên phú của mình, gã đem cánh tay biến thành xúc tua thon dài, từ kẹt cửa mà trườn vào bên trong, tính toán mở cửa.
Eno đang mơ mang ngủ trong bể cá, thình lình phát hiện tại khoác cửa có một xúc tua thon dài màu lam, đang ngoe nguẩy, lập tức giật mình, thanh tỉnh hoàn toàn.
Cậu nhanh chóng bơi ra phía sau núi giả, nội tâm không khỏi hoảng sợ.
Cái gì vậy chời? Đừng nói là rắn nha? Nhưng mà rắn cũng đâu có thon dài như vậy, còn có mấy cái giác hút, còn biết tự mở khóa? Việt Sạn đâu rồi? Tự nhiên đem cậu để trong phòng, ở bên ngoài cũng không để người canh gác là sao?
Eno cảnh giác mà nhìn chằm chằm cánh cửa, tinh thần căng chặt, đám mây đen nhỏ an tĩnh trên đầu cũng bắt đầu quay cuồng không ngừng.
Trong cái khoảng khắc khoá cửa được mở 'răng rắc' ra. Eno khẩn trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mang-thai-ca-con-cua-thieu-tuong/3311085/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.