Tô Minh bình tĩnh nói:
- Ta đã trở lại.
Khi Tô Minh thốt lời, quan tài mà Đạo Hàn nằm chợt có vết nứt, vết rạn ngày càng nhiều, một lát sau vỡ vụn. Đạo Hàn cất bước đi ra, mặt vẫn tái nhợt nhưng trong mắt lộ ra điên cuồng, kích động. Rất hiếm thấy Đạo Hàn kích động như vậy, người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn Tô Minh, thật lâu sau ngửa đầu cười to.
- Trở về là tốt, trở về là tốt!
Đạo Hàn cười cười. Đạo Hàn, tu sĩ từng lạnh lùng với Tô Minh, thậm chí bản thân hắn không thân cạn cường giả này bây giờ nói ra lời như vậy, nụ cười của gã chứa cay đắng.
- Chết rồi, đều chết hết. Hứa Trung Phàm chết, các đại trưởng lão lần lượt ngã xuống. Chỉ còn lại ta và hai đại trưởng lão khác, chỉ có ba chúng ta. Hiện tại đại trưởng lão của Thất Nguyệt tông chỉ có ba chúng ta. Nhìn như ta bị thương nặng nhưng nhẹ hơn hai người kia, chắc có một người thân hình bị hủy diệt chỉ còn lại nguyên thần, một người khác nguyên thần nát hơn một nửa, không biết đời này có thức tỉnh được không.
Đạo Hàn lùi mấy bước, trong đôi mắt chua xót lộ ra thù hận ngút trời.
Tô Minh yên lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Là Nhất Đạo tông đúng không?
- Chính là Nhất Đạo tông! Năm đó không gian Chứng Đạo cổ thụ tồn tại vỡ nát, bảy tông mười ba môn có nhiều tu sĩ chết bên trong. Từ đó về sau trong trăm năm hai đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2051617/chuong-1468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.