Ông lão nhìn Tô Minh, thanh âm vang trong gió tuyết thật lâu không tán:
- Cửu trọng Đạo Thần có ba đạo tiên cảnh, có sáu thành đạo tiên cảnh, có tám là cực hạn được gọi là đại đạo tôn, còn chín thì có thể gọi là Đạo Thần. Trên đời này chỉ có ba Đạo Thần, từ xưa vĩnh hằng ba người bất diệt, chưa từng xuất hiện người thứ bốn, dĩ nhiên cũng không có đạo nhai.
Tô Minh lên tiếng:
- Thật sự không có?
Ông lão mỉm cười nói:
- Có!
Nụ cười già nua như sinh mệnh sắp đến cuối, nhưng giây sau nhìn lại đường như mới bắt đầu cuộc sống, ông lão không nói tiếp mà nhìn Tô Minh, ánh mắt lộ ra vui mừng.
Ông lão mỉm cười nói:
- Ngươi có thể tự mình đi du lịch rồi, ngươi phải thay đổi hình dạng, không gọi là Huyền mà đổi tên khác, gia nhập một tông môn, không ai biết ngươi là hoàng tử, chỉ có sáu ngàn năm sau... Cổ Táng quốc thành, ngươi phải trở về, ta sẽ ở ngoài cửa thành chờ ngươi. Khi ngươi bước vào cửa thành, ta sẽ dạy ngươi bài học cuối cùng.
Ông lão đứng dậy nhìn chằm chằm Tô Minh, cười xoay người đi hướng gió tuyết.
Tô Minh nhìn ông lão đi xa, mãi khi bóng dáng kia mơ hồ mới nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, đời này người tên là gì?
Trong gió tuyết vọng lại giọng ông lão thật lâu không tan biến:
- Lòng ngươi đã có đáp án rồi.
Mười năm trước lúc Tô Minh thức tỉnh, ánh mắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2051532/chuong-1382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.