Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, xuyên qua từng giới, tạm dừng ở một nơi khá xa. Chỗ này là một mảnh phế tích, vách giới xung quanh bị phong ấn. Kẻ phong ấn giới này chính là Thương Tam Nô, năm đó lão diệt Thương Thần tộc, phong ấn giới này trở thành nơi lão cấm túc, người ngoài không thể bước vào chút gì.
Phong ấn đó cường đại chỉ bất khả ngôn mới phá được, bởi vậy không ai dám đến thử, cộng thêm Thương Tam Nô mạnh mẽ, là dẫn đầu thần hoàng, cho nên dù là bất khả ngôn cũng tuyệt đối không chạy tới đây phá mở cấm chế.
Giờ phút này, Thương Tam Nô chết đi, cấm chế nơi đây biến thào bào dạt dần tan vỡ. Tô Minh nhìn vách giới phía trước, cất bước. Hạc trọc lông đi bên cạnh Tô Minh bay ra trước, rít gào đụng vào vách tường, xuyên qua. Tô Minh cũng đi ra khỏi vách tường.
Trước mắt Tô Minh là phế tích, vô số cái xác trôi nổi trong trời sao, nhưng không mục rửa. Từng mảnh tinh cầu phế thải, hơi thở tử vong tràn ngập khiến chỗ này như trở thành hoàng tuyền.
Tô Minh liếc mắt qua, rơi vào cung điện to lớn ở chính giữa giới. Trên cung điện to lớn này bên ngoài tàn phá nhưng không sụp đổ, toát ra hơi thở cổ xe. Trong cửa cung điện mở rộng là một mảnh tối đen, như có mãnh thú tử vong trước khi chết há to mồm.
Trong ký ức của Thương Tam Nô thì lão lấy được mảnh vỡ từ cung điện này. Tô Minh liếc cung điện, cất bước, lắc người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2051473/chuong-1321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.