Chương trước
Chương sau
Ám Thần trận doanh, trong một trăm tám mươi đại giới, cách xa ranh giới với Nghịch Thánh, trong một khu vực khác của Ám Thần cách lỗ hổng Tam Hoang rất xa, thuộc về đệ nhất tam thất giới. Giới này có tộc danh Hùng Đồ, chiếm cứ một giới, truyền thừa từ thời đại thứ hai bản kỷ Tam Hoang, tại đây sinh sản kéo dài tới nay, có mấy chục vạn tộc nhân, không lớn cũng không nhỏ. Toàn tam thất giới gọi là Hùng Đồ giới, Hùng Đồ bộ lạc là chúa tể của giới này.

Tại Hùng Đồ giới, trong trời sao bạc từ xưa đến nay luôn tồn tại ba tòa tế đàn, chúng nó bềnh bồng trong trời sao không nhúc nhích, mấy năm qua vẫn luôn như vậy. Xung quanh Hùng Đồ bộ lạc thiết lập trận pháp, cấm chế chậm rãi quay quanh biến thành cấm địa. Dường như thủ hộ nơi này là sứ mệnh của Hùng Đồ bộ lạc, vẫn luôn như vậy.

Trông ba tế đàn cổ xưa, trong đó một tế đàn bị tổn hại hơn phân nửa, toát ra tang thương mục nát. Còn có một tế đàn chính giữa có khe nứt to lớn như xuyên thủng tế đàn. Nếu đứng trên tế đàn cúi đầu xuống sẽ thấy trời sao bên dưới qua khe nứt. Dù khe nứt xuyên suốt tế đàn nhưng dường như có lực lượng kỳ dị khiến tế đàn không tách ra, hút lẫn nhau, không nhúc nhích. Tế đàn thứ ba thì lưu trữ hoàn hảo hơn. Ngày hôm nay, trên tế đàn xem như hoàn chỉnh chợt có luồng sang đen chớp lóe. Ánh sáng đen biến chói mắt vòng quanh cả tế đàn, bên trên thạch đài trông cứng rắn giờ như hòa tan, nguyên thạch đài lõm xuống, mặt trên toát ra bong bóng như biến thành đầm lầy.

- Ai? là ai nói đang nói xấu Hạc gia gia?

Hạc trọc lông run người, thò đầu khỏi tế đàn, mạnh vỗ cánh, bay ra khỏi tế đàn như đầm lầy. Hạc trọc lông bay ra, nghi ngờ nhìn xung quanh, từ tận đáy lòng, từ khi hạc trọc lông bước vào thế giới Ám Thần, Nghịch Thánh thì có suy nghĩ kỳ lạ hiện ra trong óc nó, khiến nó muốn đi tìm nhưng không thấy nguồn gốc.

Ngay sau đó, trên tế đàn như đầm lầy, Thần Hoàng Viêm Bùi ló người ra, biến thành cầu vồng vọt ra ngoài, chắp tay cúi gập người hướng tế đàn.

Khi Thần Hoàng Viêm Bùi cúi đầu, bóng dáng Tô Minh chậm rãi lộ ra từ tế đàn, từng bước một đi ra, thạch đài tế đàn hóa thành đầm lầy dưới chân hắn như nước bùn, nhưng khi Tô Minh bước ra thì nó tự động tách hai bên, như không dám cản bước chân của hắn. Mãi khi Tô Minh đi tới trời sao, tế đàn sau lưng hắn đông lại, ánh sáng âm u cũng tán đi. Tô Minh lạnh lùng nhìn bốn phía, ánh mắt hờ hững rơi vào người Thần Hoàng Viêm Bùi.

Thần Hoàng Viêm Bùi nói ngay, thanh âm rất là cung kính:

- Chủ tử, lỗ hổng Tam Hoang tại Nghịch Thánh trận doanh, nếu đi chỗ đó rồi lại trở về Ám Thần thì sẽ gặp chút rắc rối. Chỗ này là truyền tống trận viễn cổ liên tiếp với Ám Thần mà lúc trước tiểu nhân đã nói.

Tô Minh liếc ba tế đàn, nhìn kỹ vài lần. Tô Minh cảm nhận hơi thở không thuộc về kỷ này, hiển nhiên có vài dấu vết tồn tại từ năm tháng xa xưa. Chẳng qua vì có một tế đàn bảo tồn hoàn chỉnh, bị Thần Hoàng Viêm Bùi âm thầm sửa đổi nhiều, trở thành thủ đoạn giữ mạng của gã. Theo lời Thần Hoàng Viêm Bùi nói, dù gã ở đâu, chỉ cần cho gã chút thời gian chuẩn bị thì gã có thể lập tức truyền tống đến đây ngay. Bởi vì Thần Hoàng Viêm Bùi là người của Hùng Đồ bộ lạc, là Thần Hoàng đi ra từ bộ lạc này. Dù Thần Hoàng Viêm Bùi có giới Thần Hoàng của gã nhưng xét đến cùng thì gã thuộc về Hùng Đồ bộ lạc.

Ba tế đàn tồn tại chỉ có tộc nhân của Hùng Đồ bộ lạc mới có cơ hội nghiên cứu cẩn thận, lợi dụng nó. Thần Hoàng Viêm Bùi nổi bật nhất trong số người lợi dụng tế đàn.

- Chủ nhân có hứng thú với ba tòa tế đàn này sao? Theo sự phân tích, quan sát nhiều năm qua của Hùng Đồ bộ lạc, chúng ta tìm ra táC dụng của ba tế đàn là lúc ban đầu, tế đàn thứ nhất truyền tống người đi rất xa, cụ thể ở đâu không rõ, nhưng khoảng cách ngắn hơn tế đàn thứ hai nhiều, bởi vì mấy năm nay dã biến mất trên tế đàn thứ hai nhưng trong bộ lạc còn cất giữ chút hơi thở, có thể cảm nhận sự bàng bạc khó tả, dường như nơi ẩn chứa hơi thở kia tu sĩ nhỏ bé tựa con kiến.

Thần Hoàng Viêm Bùi trầm ngâm một lúc, không biểu đạt quá rõ ràng, vì bản thân gã cũng chưa hiểu hết. Thần Hoàng Viêm Bùi chỉ biết tế đàn thứ nhất, thứ hai đã bị tổn hại, chỉ có tế đàn thứ ba là khiến người từ mỗi nơi trở về đây được, nếu sử dụng xảo diệu thì có lúc đem đến tác dụng mấu chốt.

Tô Minh dời tầm mắt khỏi tế đàn, lạnh nhạt nói:

- Nếu có cất giữ loại hơi thở này thì có thể cảm nhận xem.

Bne ngoài ba tòa tế đàn, cấm chế trận pháp bỗng tỏa ánh sáng nhu hòa, hình thành sóng gợn khuếch tán. Có mấy chục vệt đỏ xé gió lao tới, chớp mắt đến gần, hóa thành tu sĩ. Người dẫn đầu là một gã đàn ông, thân hình vạm vỡ khôi ngô, cất bước đi sau lưng biến ảo ra bóng gấu. Gã đàn ông tới gần, chắp tay, cúi gập đầu hướng Thần Hoàng Viêm Bùi.

- Tộc công của Hùng Đồ bộ lạc bái kiến Thần Hoàng!

Giọng gã đàn ông như chuông ồm ồm phát ra. Mấy chục người sau lưng gã cùng chắp tay hướng Thần Hoàng Viêm Bùi, sóng âm sùng bái đồng thanh truyền khắp.

- Bây giờ trong bộ lạc còn có mấy khối bảo thạch tinh thế hoàn hảo giữ hơi thở?

Từ khi cấm chế trận pháp tỏa sóng gợn thì Thần Hoàng Viêm Bùi không còn vẻ nịnh nọt, biến thành Thần Hoàng uy nghiêm lạnh lùng, cao cao tại thượng trong mắt tu sĩ Ám Thần. Hạc trọc lông đứng một bên vẻ mặt khinh thường quay đầu đi, lòng thầm học tập, phỏng theo hành động của Thần Hoàng Viêm Bùi, đây là thói quen rất tốt của nó.

Gã đàn ông Hùng Đồ bộ lạc lập tức cung kính nói:

- Hồi bẩm Thần Hoàng, bảo thạch tinh tế... Bây giờ còn năm khối bảo tồn hào chỉnh, vẫn không mở ra phong ấn nên hơi thở không tản ra ngoài. Nếu Thần Hoàng muốn thì ta sẽ sai người đi lấy ngay.

Gã đàn ông liếc Tô Minh, thầm suy đoán thân phận của hắn.

Thần Hoàng Viêm Bùi trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Lấy ba khối tới đây, tảng đá ẩn chứa hơi thở cổ xưa số lượng có hạn, bộ lạc các ngươi nên giữ lại chút ít.

Gã đàn ông chắp tay vâng dạ, xoay người nhìn ông lão đứng cạnh. ông lão gật đầu, lắc người, biến thành con gấu to cỡ trăm mét ngửa đầu gầm rống, biến thành tàn ảnh cầu vồng chớp mắt đi xa.

Ông lão đi xa, Tô Minh không để ý Thần Hoàng Viêm Bùi và người Hùng Đồ bộ lạc nói chuyện, biểu tình hờ hững cất bước đi tới. Hạc trọc lông vội theo sau lưng Tô Minh, đắc ý liếc Thần Hoàng Viêm Bùi.

Những người Hùng Đồ bộ lạc chưa từng thấy Tô Minh, không thấy dao động tu vi từ người hắn, nhưng họ biết có thể đi chung với Thần Hoàng thì chắc chắn có chỗ bất phàm, sẽ không đắc tội.

Mấy tu sĩ Hùng Đồ bộ lạc liếc nhìn, giây sau họ con ngươi co rút, biểu tình hoảng sợ. Bởi vì bọn họ thấy rõ khi người Tô Minh đụng vào sóng gợn cấm chế trận pháp thì trận pháp mạnh chấn động, tan beién trước mặt hắn, như tự động thụt lùi.

Tình cảnh này chẳng những khiến mấy tộc nhân Hùng Đồ bộ lạc hoảng sợ, gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc cũng có cảm ứng ngoái đầu lại, con ngươi co rút, biểu tình lộ ra khó tin.

Trận pháp của Hùng Đồ bộ lạc bọn họ vòng quanh nơi này truyền thừa đã lâu, mấy năm qua người các đời không ngừng hoàn thiện, có lẽ uy lực của nó không biểu hiện ở công kích mà đơn thuần phòng hộ thì dù là cường giả bất khả ngôn cùng đừng mơ trong năm phút đánh mở càng đừng nói giờ phút này trận pháp không chút gợn sóng, tựa như trận pháp chủ động lùi lại, như thần tử sùng bái hoàng giả, không dám ngăn cản chút nào, đây là cảm giác hiện ra trong đầu gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc.

Gã đàn ông tộc công của Hùng Đồ bộ lạc hoàn toàn biến sắc mặt, tinh thần chấn động, bản năng hỏi:

- Hắn... Hắn là ai?

Mắt Thần Hoàng Viêm Bùi cuồng nhiệt thì thòa nói:

- Một người mà toàn Ám Thần cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, tu sĩ mạnh nhất khung trời.

Tô Minh ra khỏi trận pháp, nhìn trời sao trước mắt, biểu tình hờ hững, ý chí càn quét bốn phía, khoảnh khắc phủ lên toàn phạm vi của giới này.

- Một giới rất nhỏ, chưa sinh ra ý chí, nhưng rõ ràng cùng giới khác tồn tại giáp ranh, không giôgns tự động sinh ra là như bị người dùng đại thần thông phân cách sáng tạo ra.

Khi ý chí của Tô Mina tản ra, Thần Hoàng Viêm Bùi nhanh chóng lao ra khỏi trận pháp, đi tới bên cạnh hắn.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Ngươi đi điều tra cho ta, năm đó Ám Thần trận doanh các ngươi tại Thần Nguyên Phế Địa, đệ ngũ hải bày ra con đường dù chưa mở ra nhưng mấy người trấn thủ đã đi đâu rồi?

Tô Minh không thu lại ý chí, không cưỡng ép quét một trăm tám mươi giới, dù sao... Nơi này cũng là thuộc về Tam Hoang.

Thần Hoàng Viêm Bùi vâng dạ, định nói gì thì phía xa có cầu vồng xé gió lao tới, là ông lão đi lấy tinh tế thạch. ông lão tới gần cúi đầu hướng Thần Hoàng Viêm Bùi, đưa lên ba hộp ngọc.

Tô Minh liếc mắt hộp ngọc, con ngươi co rút, giơ lên tay phải hư không chộp, phút chốc ba cái hộp lao tới gần bị hắn bắtl ấy. Tô Minh nhẹ bóp, hộp ngọc vỡ ra, bên trong có một hòn đá cỡ móng tay. Khoảnh khắc hộp ngọc vỡ toát ra hơi thở khiến nét mặt Tô Minh trầm trọng. Tô Minh không nhận ra hơi thở nhưng liếc mắt liền đoán được hơi thở này không phải đến từ các đại giới Tam Hoang, không phải từ Tang Tương hoặc nên nói là hơi thở này không phải vật trong bươm bướm Tang Tương thương man.

Hơi thở này, đến từ... Bên ngoài!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.