Chương trước
Chương sau
Bóng sương khói chỉ kịp nói ra ba chữ linh tiên kiếp, khi chữ kiếp thốt khỏi môi thì người gã đông lại.

Trời đất tĩnh lặng, hư vô bất động, như vạn vật vĩnh hằng, như chúng sinh chững lại.

Bao gồm trong Đệ Tứ chân giới, hiên tôn bí ẩn cường đại cũng bị dập tắt tất cả dấu vết sinh mệnh trong thiên ý khó thể hình dung.

Đây không phải là cái chết, nó là một loại tịch diệt giữa sống và chết. Tất cả tồn tại trong khung trời này khi thiên ý kia giáng xuống thì không dám sống, càng không được phép chết, cho nên chỉ có thể tuyển chọn... Trở thành tạm thời trắng xóa, trở thành phông nên trong thiên ý buông xuống.

Mặc kệ có muốn hay không thì vẫn phải như vậy.

Đồng Tử lộ vẻ mặt hoảng sợ, khó tin, gã rất ít khi hoảng hốt như vậy. Hôm nay chẳng những có vẻ hoảng hốt, nó đọng lại trên mặt gã như đến vĩnh viễn, vì thân hình của gã trong giây phút này hoàn toàn chững lại. Chỉ có sự kinh khủng trong mắt, con ngươi chiếu ra ảnh ngược cho người thấy hình ảnh chân thật nhất về khung trời tĩnh lặng.

Trong con ngươi của đồng tử ảnh chiếu ra gió lốc đôi khi tồn tại trong Đạo Thần chân giới đã tĩnh lặng trong hư vô, bao gồm tất cả quy tắc trong toàn chân giới như bị vô hình đóng băng, chớp mắt vĩnh hằng. Mọi thứ lặng đi, đất Man tộc bên cạnh vòng xoáy âm tử cũng giống vậy. Người Man tộc ở trên đó máu chảy xuôi, trái tim đập, lực lượng tu vi, thậm chí là suy nghĩ của họ ở trong giây phút này đều yên lặng. Mọi người, bao gồm Phương Thương Lan đều trở thành pho tượng, bị đông lại trong hư vô. Họ giữ lại vẻ mặt lúc trước, họ không hay biết sinh mệnh của mình đã chững lại.

Không chỉ là mọi người nơi đây, trong Đạo Thần chân giới, có thể nói là tất cả sinh mệnh ở khắp nơi, tất cả tồn tại, mặc kệ là tu vi gì, đang ở đâu, làm cái gì, dù là có sinh mệnh hay không, trong khoảnh khắc này theo quy tắc yên lặng mà đông lại.

Ý nguyện của các tộc nhân, của cường giả, của chủng quần vào giây phút này trong thiên ý kia nhỏ bé đến không thể giãy dụa được chút gì.

Trong Cửu Phong, trăm vạn tu sĩ đang làm việc, dù vị trí họ ở là Đạo Thần Tông thì vẫn khó tránh khỏi thế giới tĩnh lặng này, trong một giây họ không nhúc nhích. Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, mọi người đều như vậy, không có ai ngoại lệ.

Còn có bên ngoài lỗ hổng tam hoang đại giới, phòng tuyết thứ nhất đối kháng ngoại tộc đến từ Âm Thánh chân giới, Đệ Tứ chân giới, Cửu Phong, ba mươi vạn tu sĩ và mấy chục người trong gió lốc từng giây từng phút quan sát chặt chẽ lổ hổng, bao gồm gió lốc rít sắc nhọn dường như vĩnh viễn sẽ không tạm dừng nay cùng nhau tĩnh lặng.

Dường như thế giới này trở thành cuộn tranh vĩnh viễn.

Bên lỗ hổng tam hoang đại giới có hai tu sĩ đến từ Cửu Phong, họ giữ lại vẻ mặt rung động trước đó, dường như phát hiện quân tình nào đó phải báo cáo ngay, mắt nhìn chằm chằm vào lỗ hổng tam hoang đại giới, thân thể định thụt lùi nhưng lại không nhúc nhích.

Lỗ hổng tam hoang đại giới đang có bảy, tám người, vẻ mặt âm u, sát khí, đang từ bên ngoài cất bước đi tới. Nhưng khi thân hình họ bước vào tam hoang đại giới thì bất động. Xuyên qua lỗ hổng tam hoang đại giới sẽ thấy có vô số tu sĩ Âm Thánh chân giới, Đệ Tứ chân giới, ai nấy biến sắc mặt, hoảng sợ dừng bước, không dám bước vào nữa. Thân thể của họ vẫn hoạt động được, nhưng chỉ cần bước vào tam hoang đại giới thì nhất định sẽ đông lại vĩnh viễn.

Có hai cái bóng mơ hồ xuất hiện trong trời sao bên ngoài lỗ hổng tam hoang đại giới, đó là ý chí tối cao nhất đại biểu cho Âm Thánh chân giới, Đệ Tứ chân giới. Nhìn hai người này thì thấy đó là một nam, một nữ, nữ đại biểu cho Nghịch Thánh, nam đại biểu Ám Thần. Thân hình hai người do sương khói tổ thành, nhanh chóng lan tràn. Không thấy rõ hình dạng của họ nhưng từ ánh mắt nghiêm túc sẽ thấy trong lòng họ không bình tĩnh.

“Đây là... "

“Linh tiên kiếp! Trong tam hoang đại giới có người đang độ linh tiên kiếp!” Hai người im lặng một lúc sau khàn giọng nói.

Hai người liếc nhau, dù đối địch với nhau nhưng có cùng mục tiêu tam hoang đại giới, bởi vậy họ thấy trong mắt đối phương tia nhìn cẩn thận, chú trọng.

“Ngừng tiến lên, chờ người này độ kiếp xong rồi lại vào tam hoang đại giới.” Người đàn ông im lặng giây lát sau khẽ thở dài, từ từ nói.

Người đàn ông thốt lời xong vô biên vô tận tu sĩ ở sau lưng gã cùng lùi ba bước.

Trong tam hoang đại giới cùng yên lặng trừ Đạo Thần chân giới ra còn có Âm Thánh chân giới, Minh Hoàng chân giới, Đệ Tứ chân giới. Có thể nói trong tam hoang đại giới này, toàn bộ khu vực trong nháy mắt trở thành yên lặng, bình tĩnh như nước, yên tĩnh không gợn sóng.

Chỉ có vòng xoáy âm tử trong một chớp mắt thành tồn tại duy ánh không bị đông lại trong tam hoang đại giới. Vòng xoáy âm tử vẫn đang chuyển động, không hề bị tam hoang đại giới ảnh hưởng. Dường như là linh tiên kiếp khiến tất cả tồn tại kinh sợ, dù là Âm Thánh chân giới, Đệ Tứ chân giới cũng tạm né tránh mũi nhọn nhưng không thể lay động sự vận chuyển của vòng xoáy âm tử.

Mỗi một thế giới trong vòng xoáy âm tử cũng giống vậy, bên ngoài mọi thứ tĩnh lặng nhưng bên trong thì hoạt động tự nhiên như trước kia. Tất cả biến đổi bên ngoài đối với vòng xoáy âm tử thì như cách hai đại giới.

Con ngươi Tô Minh co rút, ngẩng đầu nhìn lên trên vòng xoáy. Phía không xa mắt Thiên Linh lão nhân sáng ngời, lão chờ đợi ngày này đã rất lâu, rất lâu rồi, hiện giờ rốt cuộc đến. Khí thế ngày càng mạnh mẽ phát ra từ Thiên Linh lão nhân, ngưng tụ lại như lưỡi kiếm sắc bén sắp rút khỏi vỏ, đã có ý chí chém trời. Khi xung quanh lại xuất hiện vòng xoáy, vòng xoáy chuyển động ẩn chứa ý chí của Thiên Linh lão nhân, trở thành bão tố thứ hai trong vòng xoáy âm tử. Đôi mắt Thiên Linh lão nhân lóe tia sáng khó tả, đó là tia sáng mãnh liệt nhất trong trời đất, có thể tổn thương mọi sinh mệnh đối diện ánh mắt này.

Chính lúc này, có tiếng nổ vang khắp Đạo Thần chân giới, khuếch tán trong mọi vi tam hoang đại giới. Khi thanh âm vang lên, một tia chớp chỉ thô cỡ cánh tay người bình thường, màu đỏ rực ngưng tụ trong hư vô bên ngoài vòng xoáy âm tử.

Tia chớp xuất hiện, hư vô bị ánh chiếu màu đỏ máu, như là huyết hải địa ngục, trong tầm mắt đều là màu đỏ thẫm. ánh sáng lna tràn khắp Đạo Thần chân giới, tràn ngập Âm Thánh chân giới, Minh Hoàng chân giới, còn có Đệ Tứ chân giới bí ẩn. Dù là Thần Nguyên Phế Địa trong giây phút này khung trời bị ánh sáng đỏ bao phủ.

Tia chớp mới ngưng tụ thì biến thành vệt sáng đỏ, khí thế khó ta như cuốn toàn bộ tam hoang đại giới thành lôi xông vào vòng xoáy âm tử.

Trong quá trình giáng xuống nó tỏa ra ánh sáng tràn ngập tam hoang đại giới, chớp mắt nghịch chuyển, có rút, cuối cùng ngưng tụ một chỗ, khiến tia chớp này đỏ nhất trời đất.

Tia chớp xông vào vòng xoáy, vòng xoáy đang xoay tròn rung lên, tia chớp đỏ cũng run bần bật, màu sắc ảm đạm chút nhưng vẫn mạnh mẽ xông vào, phát ra tiếng nổ kinh trời, thế như chẻ tre xuyên thấu sương khói vòng xoáy âm tử lao hướng Tô Minh ở sâu bên trong. Nó giống như là truy mệnh lôi, tỏa định Tô Minh, dù hắn tránh ở đâu thì nó nhất định giáng xuống, không trừ đi sự sống của hắn thì tuyệt không bỏ qua.

Tô Minh mất bảy ngày đến sâu trong vòng xoáy âm tử, nhưng tia chớp chỉ một chớp mắt đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Tia chớp đỏ thẫm, lộ ra điên cuồng bá đạo, hủy diệt đại biểu cho ý chí mạnh nhất tam hoang đại giới, như là tơ máu trong mắt người phát điện. Khi Tô Minh trông thấy tia chớp kia thì tia chớp đỏ phát ra tiếng nổ điếc tia, khoảnh khắc tới gần.

“Bảy linh tiên kiếp, kiếp sau mạnh hơn kiếp trước.” Giọng tang thương của Thiên Linh lão nhân vang vọng.

Thiên Linh lão nhân cất bước tới trước, nhưng khi lão nhấc chân lên thì mắt Tô Minh lóe tia hung tợn.

Đây là linh tiên kiếp của hắn, nếu đều do Thiên Linh lão nhân đối kháng thì Tô Minh không muốn. Hắn muốn mình thử độ kiếp, chỉ có như vậy thì trong tương lai dù Tô Minh có gặp nguy hiểm gì đều giữ ý chí kiên cường đi tiếp. Trừ phi Tô Minh không thể độ qua mới cần người ngoài trợ giúp, nếu không thì hắn sẽ tự mình đối tiện tai kiếp này.

“Là kiếp, cũng là tạo hóa!” Mắt Tô Minh lóe tia sáng.

“Kiếp thứ nhất này vãn bối có thể tự mình giải quyết!” Tô Minh nói rồi lắc người, con mắt thứ ba ở trán mở ra.

Tia chớp đỏ nhanh chóng lao tới phóng đại gấp trăm, ngàn lần, vô số lần trong mắt Tô Minh. Hắn giơ lên tay phải, ấn pháp quyết vỗ vào con mắt trên trán. Tô Minh che đậy mắt thứ ba, ý chí chân giới, ý linh tiên trên người Tô Minh phút chốc bùng phát, dù bên ngài chân giới đã yên lặng nhưng hắn ở đây, hắn chính là chân giới, hắn chính là chúa tể của ý chí Đạo Thần.

“Di Sơn!"

Tô Minh vung tay áo, hai tay giơ lên hắp vào nhau đâm lên đỉnh đầu. Xung quanh Tô Minh xuất hiện mười vạn ngọn núi, cùng nhau biển ảo ngưng tụ hướng hắn, chồng lên nhau, hình thành ngọn núi dữ tợn, cao ngất, va chạm với tia chớp đỏ trong tiếng nổ điếc tai.

Nhìn từ xa không giống như tia chớp mạnh mẽ buông xuống mà ngược lại như là Tô Minh chủ động xuất kích. Khi tia chớp và ngọn núi đụng chạm, người Tô Minh run lên, ngọn núi hung tợn do mười vạn ngọn núi chồng lên nhau run bần bật. Trong tiếng gầm rú, ngọn núi không ngừng tan vỡ, phút chốc thành bốn, năm mảnh.

Tia chớp tím tối đi một chút nhưng tốc độ vẫn như vậy, sát khí kinh người rít gào lao hướng trán Tô Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.