Ngày đó bầu trời xanh biếc, hoàng hôn mờ nhạt rọi mặt biển, biển không có sóng. Hắn xoay người rời đi, để lại cho cô một bóng lưng, ở trong gió nhìn bóng dáng cô đơn đi xa khuất mắt.
Chợt ngoái đầu lại, nhiều tang thương, đổi thời không, hoàng hôn còn đó, nước biển vẫn ở đây, cô gái năm nào vẫn lặng lẽ trông ngóng, mặc cho gió táp mưa sa, tuổi lớn dần, không oán không hối.
Phương Thương Lan ôm chặt Tô Minh, không muốn thả ra, cô sợ lần này buông tay sẽ lại là ngàn năm.
Hai người ở trong cung điện Man Phi yên lặng ôm nhau.
“Khi nào... chàng đi?” Thật lâu sau, trong cung điện vang tiếng thì thào khẽ khàng của Phương Thương Lan.
“Lần này ta sẽ vẫn đi, nhưng khi ta đi sẽ mang theo nàng, mang theo toàn Man tộc... cùng đi!” Tô Minh nhẹ giọng nói.
Tô Minh nhìn cô gái ở trong ngực mình ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười dịu dàng.
Dù không còn tuổi xuân, nhưng sự xinh đẹp đã khắc trong đầu Tô Minh, nụ cười cực kỳ đẹp.
Phương Thương Lan rời khỏi vòng tay Tô Minh, yên lặng ngồi trước đàn tranh, khúc nhạc vang trong cung điện cổ xưa. Khúc nhạc không còn là trầm thấp, cô độc mà chứa tình cảm bay vào hư vô, tán hướng đại hải.
Tô Minh ngồi ở một bên, yên lặng nhìn Phương Thương Lan. Không biết khi nào thì tay Tô Minh cầm bình rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, nhưng không biết là khúc nhạc say lòng hay do rượu, hoặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2051383/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.