Chương trước
Chương sau
- Chúng Linh Điện, khởi nguyên của tất cả tiên linh trong truyền thuyết...

Ánh mắt Tô Minh rơi trên hài cốt, nhíu mày. Hài cốt mang theo vẻ tang thương, hiển nhiên là đã ở chỗ này không biết bao nhiêu năm tháng.

Mà Chúng Linh Điện lại hoàn toàn chia lìa với bên ngoài. Nếu không phải là vì Trầm Dương Phù này thì Tô Minh cũng không thể bước vào nơi đây, bị vây khốn ở đây bốn năm. Nhìn hài cốt này, nhìn hai mắt trống trơn trên đỉnh đầu hắn, tựa như đang nhìn Tô Minh, mơ hồ lộ ra một tia giễu cợt ý nghĩ muốn rời khỏi đây của hắn, giễu cợt tương lai của Tô Minh. Có lẽ Tô Minh sẽ giống như hắn, ở lại nơi này, chờ tới khi huyết nhục mất đi, trở thành một bộ xương mà thôi.

Bộ xương màu đen, có lẽ là năm tháng sau khi tử vong lắng đọng lên nó, cũng có thể là giống như Tô Minh, do nuốt nhiều máu thú dữ quá khiến chẳng những máu của thân thể trở thành màu đen mà ngay cả xương cốt cũng vậy.

- Hiến tế... Tế phẩm...

Tô Minh than khẽ. Hắn còn nhớ rõ bốn năm trước, Trầm Dương Phù không biết vì nguyên nhân gì mà bị dẫn động, truyền tống mình tới. Lúc đó có âm thanh vang lên tại Trầm Dương Phù.

- Không có tế phẩm, tế chủ tự chịu... Tế chủ đó chính là ta. Dựa theo tình huống lúc đó thì rõ là hành động trong lúc vô tình của ta lại phù hợp với điều kiện mở ra trong vô số năm của Trầm Dương Phù.

- Chẳng qua hành động nào đó sau đó của ta lại không hoàn toàn phù hợp, cho nên phải nhận trừng phạt. Lúc đó ta mới trở thành tế phẩm, bị truyền tống tới nơi này.

Vấn đề này, thực tế mấy năm trước Tô Minh đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Cái gọi là tế phẩm chỉ có thể có một, đó là linh hồn phân thân Phệ Không.

Cũng chỉ có ý thức độc lập do Thiên Hương trận sinh ra, có lẽ mới mơ hồ phù hợp với điều kiện tế phẩm, mơ hồ phù hợp với ba chữ Chúng Linh Điện.

Chẳng qua là phân hồn của phân thân Phệ Không lại bị Tô Minh lấy đi, chẳng khác nào đã mở Trầm Dương Phù ra nhưng lại không hiến tế tế phẩm nữa. Cho nên mới xuất hiện chuyện sau này.

- Nếu có hài cốt xuất hiện ở nơi này, nếu ta đã bị truyền tống tới đây thì chỉ sợ là nơi này đã thật lâu chưa mở ra. Nhưng ở chỗ này nhất định phải tồn tại không ít hài cốt như thế. Thậm chí vô cùng có khả năng là vẫn còn có người sống.

Hai mắt Tô Minh lóe sáng. Đây là đáp án mà hắn tìm kiếm không ngừng trong bốn năm nay, tìm người sống còn tồn tại ở nơi này. Đây là một phương pháp mà cho dù không có được đáp án thì cũng có thể hiểu rõ hơn cái gọi là Chúng Linh Điện này.

Trầm mặc chốc lát, Tô Minh nhìn bầu trời màu trắng bên ngoài động phủ một chút. Hắn biết màu trắng bên ngoài sẽ kéo dài bảy ngày. Sau bảy ngày, màu sắc sương mù sẽ thay đổi, sẽ xuất hiện nguy hiểm bất đồng. Cho tới khi màu đỏ phủ xuống mặt đất một lần nữa, theo chu kỳ như vậy.

Quay đầu lần nữa nhìn thoáng qua động phủ, thần sắc Tô Minh lộ vẻ kiên định. Hắn không ngừng tính toán thời gian trong động phủ này, mãi vẫn chỉ đi quanh bốn phía, trước khi màu đỏ phủ xuống lại chạy về nơi này, tránh né một số tồn tại quỷ dị bên trong sương mù màu đỏ.

Nhưng dù sao đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải hiểu rõ thế giới bên ngoài hơn. Tối thiểu phải hiệu được lai lịch của những thân ảnh bên trong sương mù đỏ. Nếu có thể bước vào bên trong cung điện khổng lồ trên bầu trời, có lẽ mới có thể tìm được phương pháp rời khỏi nơi này.

Tô Minh hít sâu một hơi, hai mắt lóe sáng. Lập tức da tay hắn nhanh chóng biến chất, thân thể từ từ trở nên tang thương. Tóc của hắn hóa thành hoa râm. Một luồng tử khí dần dần tràn ngập thân thể Tô Minh. Đây là phương pháp mà hắn nghĩ ra để giảm tiêu hao tu vi tới mức thấp nhất, giữ lại một bộ phận tu vi quý giá, không để lãng phí.

Hóa thành lão giả tang thương, Tô Minh đứng dậy, đi ra khỏi động phủ. Trong tích tắc khi hắn đi ra, dõi mắt nhìn lại, sương mù trắng trên mặt đất quay cuồng, bầu trời cũng bị bao phủ, khắp nơi đều là ánh sáng trắng, vô biên vô hạn.

Không có chút tiếng động nào, nơi này yên tĩnh giống như một phần mộ khổng lồ. Tô Minh lặng yên xuống nói, không để ý tới sương trắng, nhanh chóng đi về hướng chính đông. Hắn không sử dụng tu vi, chỉ di chuyển bằng hai chân, tốc độ tuy nói là không thể nhanh như vận dụng tu vi bay đi nhưng so với người phàm thì cũng nhanh hơn rất nhiều.

Điểm này năm đó khi Tô Minh mới tiến vào thế giới sương mù này không thích ứng được, tốc độ cũng chậm hơn nhiều. Cái loại suy yếu khi không sử dụng tu vi này khiến thân thể hắn không cách nào tiếp nhận được. Nhưng từ khi cắn nuốt máu tươi của thú dữ, máu của Tô Minh bị thay đổi, thể chất cũng chầm chậm bị biến hóa.

Tô Minh không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, nhưng không nghi ngờ gì nữa, hắn cần loại biến hóa như vậy ở nơi này.

Hoàn cảnh xung quanh đối với Tô Minh mà nói đã rất quen thuộc. Hắn di chuyển không dừng lại chút nào. Tới ngày thứ tư, hắn đứng ở trên một đỉnh núi cao hướng chính đông, quay đầu nhìn lại, dù ánh mắt bị sương mù mờ mịt che phủ nhưng vẫn có thể nhìn thấy động phủ mình cư ngụ mấy năm.

Bởi vì giờ phút này, chỗ hắn ở chính là vị trí xa nhất ở hướng đông mà mấy năm nay hắn đã từng tìm tòi bốn phía tới.

Nhìn sương mù trắng xóa, động phủ bị che phủ, thần sắc Tô Minh lộ vẻ kiên định. ẩn nấp ở nơi đó đúng là an toàn rất nhiêu nhưng đồng thời với an toàn cũng chẳng khác gì là bị vây chết ở nơi này. Kết cục cuối cùng sẽ như hài cốt kia, khiến mình trở thành hài cốt.

Muốn rời khỏi Chúng Linh Điện chết tiệt này, nhất định phải rời khỏi động phủ an toàn. Thế giới bên ngoài tuy đầy hung hiểm nhưng đồng thời tồn tại với nguy cơ cũng là một tia cơ hội có thể rời khỏi nơi này.

Quyết định như vậy cũng không phải dễ dàng. Dù sao thì bất kỳ sinh mệnh nào, nếu từ trong hoàn cảnh nguy hiểm, tìm được chỗ an toàn, muốn khiến hắn rời đi, lại đưa thân vào trong hung hiểm thì đây là một loại bài xích bản năng đối với sinh mệnh.

Tuyệt đại đa số sinh mệnh cũng sẽ chọn nơi an toàn, chỉ sợ là không biết kết quả, không biết cuối cùng sẽ tử vong như chết muộn một ngày vẫn tốt hơn là chết sớm một ngày.

Tô Minh cũng trầm mặc mấy năm, lúc này mới xác định niềm tin này. Giờ phút này hắn nhìn thật sâu một cái, sau đó quay đầu, chạy thẳng vào sương mù từ ngọn núi xa nhất mà hắn có thể đi được năm xưa, bước vào địa phương mà trong bốn năm hắn chưa từng đi qua.

Sương mù che kín tầm mắt, không cách nào nhìn rõ được địa phương dù chỉ cách đó mấy tấc. Thần thức mỗi khi triển khai là đại biểu cho tu vi bị tiêu hao, cho nên Tô Minh rất ít khi triển khai thần thức bao trùm bốn phía. Trừ hao tổn tu vi ra thì quan trọng hơn là nó sẽ dẫn tới một số phiền toái không cần thiết.

Đây là bài học mà Tô Minh đã ăn phải đau khổ trong bốn năm qua. Năm đó sinh linh bên trong sương mù đỏ đuổi giết, nguyên nhân căn bản là bởi Tô Minh dùng thần thức, dụ những thân ảnh bên trong sương mù đỏ tới.

Tất cả sinh mệnh nơi đây tựa như có cảm ứng cực kỳ mãnh liệt đối với thần thức, hơi một chút cũng khiến chúng trong nháy mắt phát hiện.

Cho nên nếu không phải tới tình huống vạn bất đắc dĩ thì tum sẽ không vận dùng thần thức lực của hắn. Chẳng qua bên trong sương mù màu trắng này, trong ánh sáng trắng an toàn nhất này, Tô Minh đã nếm thử, cho thần thức quét nhìn bốn phía.

Thần thức của hắn trong sương mù cũng bị hạn chế và làm yếu, cho nên dù là triển khai toàn lực cũng sẽ không đi quá xa. Chẳng qua muốn khắc địa thế bốn phía vào trong đầu, khiến dù hắn không nhìn thấy bốn phía cũng không lạc đường.

Thời gian trôi qua từng ngày. Tô Minh không ngừng di chuyển, không hề nghỉ ngơi. Đi qua bảy ngày, sương mù màu trắng bốn phía dần dần chuyển thành màu lam. Hắn đã đi rất xa, cho nên màu lam trong sương mù xuất hiện, Tô Minh hơi buông lỏng một chút, tâm thần cảnh giác cũng thả lỏng, khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Tô Minh ở nơi này bốn năm, mãi vẫn không tìm được quy luật của sương mù nơi này. Hắn chẳng qua biết là sau màu đỏ nhất định là màu trắng. Nhưng sau màu trắng là màu gì thì lại không thể phán đoán được. Có thể là màu lam, có khi là màu lục, thậm chí lại có thể là màu đỏ.

Cho nên bảy ngày là một cực hạn, cũng là một lần đánh cuộc. Cho nên lúc trước Tô Minh đi xa nhất, tuyệt đối sẽ không vượt qua lộ trình bốn ngày. Hắn để cho mình có đầy đủ thời gian trở về động phủ ban đầu.

Ngoại trừ phải ra ngoài săn thú.

Cẩn thận, cẩn thận là kỹ năng sinh tồn của Tô Minh ở nơi này bốn năm. Hàng năm hắn đều cảnh giác. Dù giờ phút này sương mù màu trắng biến thành màu lam thì Tô Minh cũng chỉ buông lỏng một nén nhang liền lập tức xiết chặt tâm thần, cảnh giác nhìn bốn phía, từ từ đi tới.

Bởi vì trừ sương mù màu trắng và màu đỏ nhất định kéo dài bảy ngày ra, những sương mù màu khác có thời gian tồn tại không xác định. Có thể là một ngày, có thể là bảy ngày, thậm chí tồn tại nửa ngày, cho tới một canh giờ. Tô Minh đã từng tận mắt nhìn thấy cả.

Ở trong cảnh giác, Tô Minh không chút do dự mà bước tiếp, triển khai toàn bộ tốc độ, đi xa...

- Đáng tiếc là không cách nào lấy phân thân Phệ Không ra được, nếu không tốc độ sẽ nhanh hơn không ít.

Tô Minh thầm thở dài. Trong bốn năm hắn đã nhiều lần thử lấy phân thân Phệ Không và hồn của hắn trong túi trữ vật ra, muốn tiến hành đoạt xá và dung hợp. Nhưng mỗi lần chỉ cần mở túi trữ vật ra, chỉ cần phân thân Phệ Không vừa xuất hiện thì dù bên ngoài là sương mù màu trắng tương đối an toàn, trong nháy mắt sẽ trở thành màu đỏ, sau đó ất nhiều thân ảnh sẽ xuất hiện trong tích tắc.

Thời gian đó căn bản không cách nào cho Tô Minh đoạt xá được. Nếu kiên trì thì thân ảnh của hắn sẽ lập tức chìm trong sương mù đỏ.

Sương mù màu lam kéo dài ba ngày, biến thành màu cam. Màu cam kéo dài năm ngày. Tô Minh đã đi được một đoạn đường nửa tháng. Sương mù màu cam hóa thành màu tím.

Trong nháy mắt khi sương mù màu tím xuất hiện, thần sắc Tô Minh lộ vẻ cảnh giác càng mạnh. Sương mù màu tím, trong bốn năm là sương mù săn thú của hắn.

Những con thú dữ sau khi bị cắn nuốt có thể giúp hắn khôi phục tu vi. Bọn chúng chỉ xuất hiện trong sương mù màu tím. Mà khiến Tô Minh cảnh giác không chỉ là những con thú dữ này mà còn lại tám chín phần mười quy luật hắn tổng kết qua vô số lần quan sát trong bốn năm nay.

Sau màu tím, nhất định là màu đỏ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.