Chương trước
Chương sau
Thân thể của Tô Minh và cả giới chỉ đều bị Trầm Dương Phù truyền tống đi. Trong nháy mắt đó, ở Đạo Thần chân giới, phân thân Ách Thương mang theo gần mười gạn tu sĩ, quét ngang tinh không, những nơi đi qua hoặc tu sĩ phải giao linh hồn, gia nhập Đệ Cửu Phong, hoặc là máu chảy thành sông. Phân thân đang gào thét bay trong không trung, giờ phút này mạnh mẽ ngừng lại.

Tóc dài màu xám, trong mắt mang theo huyết quang lóe lên không ngừng. Một luồng ý tiêu sát khát máu dung nhập vào bên trong vẻ điên cuồng. Khí tức tràn đầy hủy diệt tử vong, tà ác ngập trời tản ra. Đây chính là phân thân Ách Thương dung hợp với tính cách màu xám của Tô Minh, tạo thành một phân thân hắc ám!

Dung mạo phân thân tràn đầy vẻ lạnh lùng, hơi bất đồng với dáng vẻ của Tô Minh. Rất khó có ai tìm ra được khí tức của Tô Minh trên người hắn. Nhưng hắn chính là Tô Minh.

Phân thân này giờ đang dừng lại trong không trung. Gần mười vạn tu sĩ phía sau im lặng như tờ, không ai dám nói lời nào. Toàn bộ đều mang theo vẻ kính sợ nhìn về phía phân thân Ách Thương hắc ám của Tô Minh.

- Trầm Dương Phù...

Hai mắt phân thân Ách Thương hắc ám lóe sáng, lộ vẻ trầm ngâm. Hắn có thể cảm nhận được bản thể đã bị truyền tống đi, giờ phút này mất liên lạc với tự thân, không thể cảm nhận được bản thể đang ở nơi nào. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy bản thể dù gặp nạn, dù mất đi liên lạc với mình, dù thoạt nhìn như trở thành hai người riêng biệt nhưng hắn vẫn do ý chí của Tô Minh làm chủ.

Hắn là Tô Minh. Thuật đoạt xá của Tố Minh tộc hiện giờ, trừ Thiên Hương trận có thể ảnh hưởng ra thì những phương thức khác không tể nào quấy nhiễu được.

Trầm ngâm một lát, hai mắt phân thân Ách Thương hắc ám của Tô Minh bỗng lóe lên hồng quang. Hắn biết mình không giúp được gì cho bản thể. Như vậy thì không cần để ý tới nữa, chỉ dựa theo ý chí của bản thể, sáng chế ra Đệ Cửu Phong trong Đạo Thần chân giới là được.

- Chỗ của ta đã ngưng tụ đầy đủ ngoại duyên lực, như vậy thì khi bản thể trở về có thể hoàn thành... Thay thế Đạo Thần chân giới!

Phân thân Ách Thương hắc ám lộ vẻ quyết đoán, không chần chừ mà gào thét lao thẳng về phía trước.

Thời gian từ từ trôi qua. Chớp mắt đã qua nửa năm. Nửa năm này bên trong Đạo Thần chân giới, hầu như phân nửa các khu vực còn sót lại tu sĩ, Đại sư huynh, nhị sư huynh, Hổ Tử và phân thân Ách Thương của Tô Minh, cùng với mấy chục vạn tu sĩ liên hợp khuếch tán, giống như một quả cầu tuyết khổng lồ đang lăn, từ từ càng ngày càng khổng lồ hơn.

Từng tảng đá lớn ngưng tụ lại từ bốn phương tám hướng, tổ hợp chung lại tại sơn môn mà Đệ Cửu Phong sáng chế ra, hóa thành một đại lục mênh mông. Từng ngọn núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất. Lầu các thoáng xuất hiện. Sơn môn ban đầu của Đệ Cửu Phong cũng dần dần được tạo dựng lên.

Lại nửa năm nữa, tông môn Đệ Cửu Phong mênh mông không chỉ có hình thức ban đầu mà càng hiển lộ ra vẻ cao chót vót. Gần năm mươi vạn tu sĩ tu hành ở nơi này. Bọn họ đều bị thủ đoạn bất đồng, hoặc tự nguyện, hoặc bị ép buộc, hoặc là có nguyên nhân khác mà trở thành đệ tử của Đệ Cửu Phong.

Trong bọn họ có các tộc quần vốn thuộc Đạo Thần tông, có tộc quần thuộc liên minh Tiên tộc. Nhưng hôm nay không có Đạo Thần tông, không có liên minh Tiên tộc. Toàn bộ bọn họ đều là đệ tử của Đệ Cửu Phong.

Chín ngọn núi mênh mông là kiến trúc thấy rõ nhất bên trong Đệ Cửu Phong. Những ngọn núi này cao vút, tỏa ra uy áp bao phủ tám phương, hóa thành tầng tầng sóng gợn màu trắng. Sóng gợn khuếch tán ra, chặn đứng cơn lốc. Mặc dù bản thể của Tô Minh đã mất tích nhưng còn phân thân Ách Thương. Trừ mấy người Đại sư huynh ra thì không ai biết Tô Minh đã mất tích. Những người khác đều không biết, hắc bào nhân bị âm thầm xưng là tà sát, được lập làm đại trưởng lão, thực tế chỉ là một phân thân.

Tông chủ của Đệ Cửu Phong là nhị sư huynh. Chuyện này Đại sư huynh không muốn làm, Hổ Tử chẳng muốn làm, phân thân Ách Thương của Tô Minh cũng không thèm để ý tới thân phận, cho nên tất nhiên chức vụ này phải rơi lên đầu hắn.

Về phần Đại sư huynh cũng giống như phân thân Ách Thương, làm đại trưởng lão, chịu trách nhiệm chính là hình phạt, lấy sát khí để kinh sợ các đệ tử.

Hổ Tử không có việc gì, nhưng tựa như hắn đã quen chinh chiến sa trường, gánh vác mang theo đệ tử Đệ Cửu Phong, không ngừng phát triển khắp Đạo Thần chân giới, đi thu phục các nơi xa hơn. Vốn là Đạo Thần cũng tốt, là liên minh Tiên tộc cũng được, giờ phút này đều là tu sĩ còn sót lại đã mất đi căn cơ.

Bên trong sơn môn của Đệ Cửu Phong, trong chín ngọn núi lớn, Đệ Cửu Phong có mấy đại điện. Trong đó phân thân Ách Thương ở ngọn núi thứ tư, giao chuyện chinh chiến cho Hổ Tử. Hắn bế quan hàng năm, luyện hóa ngoại duyên lực mà hắn ngưng tụ được. Mà ngọn núi thứ ba thuộc về Hổ Tử, ngọn thứ ha thuộc về nhị sư huynh. Ngọn núi thứ nhất thuộc về Đại sư huynh.

Thời gian trôi qua, từ ngày Tô Minh mất tích, trong thời gian hai năm, Đệ Cửu Phong không ngừng lớn mạnh lên. Sơn môn càng phát triển, nghiêm nghiên trở thành một quái vật lớn trong tinh không.

Suốt thời gian hai năm, số lượng tu sĩ của Đệ Cửu Phong từ năm mươi vạn người giờ đã đạt tới gần tám mươi vạn. Những người này thoạt nhìn không ít. Cần phải biết, trước cơn hạo kiếp, tu sĩ cả Đạo Thần chân giới có mấy ngàn vạn, hôm nay có thể nói là không bằng một phần mười.

Nhưng một lần chinh chiến ở phía bắc, Hổ Tử dẫn tu sĩ Đệ Cửu Phong gặp phải chiến đấu kịch liệt của một bầy tu sĩ khác, kết thúc sự khuếch trương không ngừng của Đệ Cửu Phong.

Chuyện này chấn động cả phân thân Ách Thương của Tô Minh, vì thế kết thúc bế quang, tự mình đi về phía bắc của Đạo Thần chân giới, trải qua một trận đấu pháp chấn động tám phương với người ở đó, đả thương nặng người mạnh nhất của đối phương, đồng thời cũng bị trọng thương mà lui về Đệ Cửu Phong, bế quan lần nữa.

Hổ Tử cũng vì vậy mà kết thúc chinh chiến tinh không, trở lại Đệ Cửu Phong, toàn thân đắm chìm vào yêu cầu ban đầu của Tô Minh, phá giải truyền tống trận bước vào Đạo Thần tông.

Hổ Tử đối với trận pháp tuyệt đối có thiên phú, phá giải trận này cũng cần tốn không ít thời gian. Dù sao thì đây cũng là trận pháp tự phòng hộ của Đạo Thần tông trong vô số năm qua, đóng cửa từ bên trong, nếu dễ dàng bị người bên ngoài phá vỡ thì không hợp với danh tiếng chút nào.

Nhưng Hổ Tử có tự tin. Cho hắn thời gian mấy năm, hắn nhất định có thể phá giải nó.

Nhưng thông qua chuyện này, có thể thấy được, việc Tô Minh mất tích rất bất lợi. Bởi hắn là người mạnh nhất Đệ Cửu Phong, dù là phân thân Ách Thương đánh toàn lực một trận cũng không phải đối thủ của bản thể. Điều này cả đám người Đại sư huynh cũng phải công nhận.

Cũng chính bởi vậy khiến cho bước chân khuếch trương của Đệ Cửu Phong phải dừng lại ở phương bắc, trước một thế lực có thời gian phát triển gần như bằng với Đệ Cửu Phong.

Đây là một tông phái tên là Tân Đạo Tông. Tất cả tu sĩ trong đó đều là đệ tử của Đạo Thần tông, thậm chí nếu thôi diễn xuống thì có thể điều tra ra bọn họ chính là một quân đoàn năm đó giao chiến với liên minh Tiên tộc. Bọn họ dù gặp đả kích dưới hạo kiếp nhưng vẫn còn gầm trăm vạn tu sĩ sót lại, hợp thành Tân Đạo Tông.

Đúng là bọn họ đã chặn bước tiến của Đệ Cửu Phong. Người mạnh nhất trong đó là đại năng, tu vi thần bí khó lường. Cũng chính hắn tự mình ra tay, đánh một trận với phân thân Ách Thương. Trận chiến đó khiến phân thân Ách Thương phải hiển lộ bản thể nhưng vẫn là lưỡng bại câu thương, cả hai đều trọng thương bế quan.

Cho nên Đệ Cửu Phong mặc dù ngưng khuếch trương nhưng Tân Đạo Tông cũng vậy, không cách nào làm gì được Đệ Cửu Phong. Giao chiến quy mô lớn không xuất hiện tiếp nhưng ma sát trong phạm vi nhỏ lại thường xuyên xảy ra.

Nếu ở Đạo Thần chân giới chỉ có Đệ Cửu Phong và Tân Đạo Tông. Nhưng vậy thì ma sát của bọn họ sẽ rất mãnh liệt, đạt tới mức người sống ta chết. Nhưng trên thực tế, chuyện này không xảy ra, bởi ở bên trong Đạo Thần chân giới mênh mông, không chỉ có mình Tô Minh có ý niệm sáng tạo tông mông. Cho nên ở một hướng khác của Đạo Thần tông, ở phương nam cũng tồn tại một thế lực thứ ba.

Đó là liên minh Tiên tộc còn sót lại. Tộc quần đông đảo tạo thành thế lực tên là Nam Minh. Số lượng tu sĩ của bọn họ gần trăm vạn, cường giả đông đảo. Thậm chí thế lực của bọn họ còn vượt cả Đệ Cửu Phong của Tô Minh và Tân Đạo Tông. Chẳng qua Nam Minh và Đệ Cửu Phong bị ngăn bởi lỗ hổng Tam Hoang đại giới. Lốc xoáy ở khu vực đó mạnh mẽ nhất, quét ngang khắp nơi, gián tiếp chặn phần lớn tu sĩ Nam MInh lại. Dù bọn họ có thể tìm được phương pháp di động bên trong cơn lốc thì vẫn rất khó kéo quân lớn đi sang.

Bọn họ không có phương pháp tồn tại trong thời gian dài trong cơn lốc như Đệ Cửu Phong, một khi thất bại thì sẽ gặp phản kích ngập đầu. Thế nên mãi bọn họ cũng không phát sinh ma sát quá mãnh liệt với Đệ Cửu Phong.

Cứ như vậy, sau khi Tô Minh mất tích hai năm, tam đại thế lực tại Đạo Thần chân giới từ từ phát triển, ngăn cách lẫn nhau, cũng xuất hiện sự thăng bằng khó có được.

Chẳng qua sự thăng bằng này rất yếu ớt, không cẩn thận sẽ bị đánh tan ngay. Một khi bị đánh tan thì tam đại thế lực sẽ chém giết mãnh liệt, từng thế lực đều có thủ đoạn riêng của mình.

Nam Minh và Tân Đạo Tông có thủ đoạn cuối cùng gì thì Đệ Cửu Phong không biết được. Cũng giống như các thế lực kia không biết được thủ đoạn của Đệ Cửu Phong. Trừ phi Tô Minh trở về ra, hiện giờ chỉ còn phá giải truyền tống trận vào Đạo Thần tông.

Một khi truyền tống trận bị phá giải thì Đệ Cửu Phong liền làm chủ Đạo Thần tông. Chỉ sợ Đạo Thần tông dù đã thành phế tích nhưng nơi đó vẫn đủ khiến Đệ Cửu Phong mạnh mẽ hẳn, thậm chí không cần coi cơn lốc bên ngoài vào đâu, lợi dụng hơn trăm điểm truyền tống, trong nháy mắt xuất hiện khắp nơi.

Thời gian trôi qua, chầm chậm qua ba năm. Thế lực ba phương ma sát càng kịch liệt hơn, mơ hồ đã có dấu hiệu không thể khống chế nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.