- Chết tiệt. Làm sao hắn còn có thể đuổi theo được chứ?
Trong mắt phân thân Phệ Không lộ ra sát cơ mãnh liệt, tu sĩ âm trầm, gào thét lao đi bên trong cơn lốc. Cơn đánh lên thân thể hắn, bắt đầu xuất hiện cảm giác đau nhói.
Hắn biết mình không thể ở lại cơn lốc này quá lâu. Lấy cường độ nhục thể của hắn thì có thể kiên trì một khoảng thời gian nhưng nếu quá lâu thì Cổ Thần ban đầu sẽ là tương lai của hắn.
Hắn vốn tưởng rằng lúc đó đã có thể bỏ rơi Tô Minh, bức ra sợi tơ bạc, khiến Tô Minh mất đi tung tích của mình, không cách nào tìm được mà phải bỏ cuộc. Chuyện này sẽ cho hắn đủ thời gian. Nhưng hắn làm sao cũng không đoán ra được là Tô Minh dù không có sợi tơ bạc chỉ dẫn vẫn cách mình càng ngày càng gần như cũ.
Trong thần sắc âm trầm của phân thân Phệ Không, trong tiếng gào thét nhỏ, không tới thời gian nửa nén hương, lập tức vẻ mặt hắn đại biến. Cơn lốc trong hư vô phía sau hắn vặn vẹo trong nháy mắt. Một thân ảnh cất bước từ đó đi ra, ngăn trở giữa phân thân Phệ Không và cơn lốc. Thân ảnh ấy giơ tay phải lên, xé một cái khiến cơn lốc nát bấy, sau đó đạp bước tiến tới, lộ ra dáng vẻ chính là Tô Minh đang đuổi theo.
- Thật sự là ta đã xem thường ngươi, phân thân Phệ Không của ta.
Tô Minh giường như biết được suy nghĩ bên trong nội tâm của phân thân Phệ Không, vừa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2051282/chuong-1180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.