Chương trước
Chương sau
Trong khi Tô Minh ở hố sâu trên tu chân tinh tàn phá tại Đạo Thần chân giới, nghe Bạch Linh thì thào thì cũng tại Đạo Thần chân giới, khu vực vốn là tiên tộc, nơi đó tồn tại một chỗ cực kỳ quái dị với bốn chân giới, tam hoang đại giới.

Nơi đó là đất Âm Tử, quê hương khác trong đầu Tô Minh.

Đất Âm Tử này tồn tại ở cửa vào trời sao, chỗ này có vòng xoáy không có cuối. Bên ngoài vòng xoáy tràn ngập, cơn lốc giới lực rít gào, nhưng cơn lốc giới lực đủ phá hủy tu sĩ, hủy diệt tinh cầu lại không thể thổi đi vòng xoáy của đất Âm Tử, chỉ có thể ở bên ngoài quét ngang, không cách nào lọt vào.

Trong vòng xoáy đất Âm Tử tồn tại không biết bao nhiêu không gian, trong không gian này có một đám tộc đàn, Man tộc là một không gian trong đó, chỉ là một tộc đàn.

Nay trong số không gian đông đúc này, có một chỗ là thế giới đầy lửa đỏ. Bầu trời là màu đỏ, mặt đất là màu đỏ, vô số biển lửa tràn ngập trong thế giới này, cuốn gió nóng, tốc lên lửa chói mắt, khiến thế giới này như cửu viêm Địa Ngục!

Giờ này khắc này, tại chỗ như địa ngục có một ngọn núi lượn lờ ngọn lửa, đây là núi lửa vô số năm qua chưa bao giờ tắt, ở bên trong tồn tại viêm trì mênh mông, tràn ra ánh đỏ chiếu rọi trong ngọn lửa màu đỏ sậm. Trong viêm trì có một quan tài màu tím trôi nổi, không biết quan tài ở đây đã bao nhiêu năm, nhưng nhìn tang thương thì ước chừng mấy vạn năm.

Bên trên quan tài có vô số ký hiệu, những ký hiệu cứ chín giây là chớp một chút, như vĩnh viễn không tắt, vĩnh hằng chớp lóe. Nhưng bỗng nhiên trong quan tài vang tiếng bùm bùm, vô số năm qua lần đầu tiên thay đổi tiết tấu ký hiệu chớp lóe, khiến chúng nó không phải chín giây chớp mà là tám giây.

Khi tiếng động càng ngày càng mãnh liệt, giống như có người ở trong quan tài không ngừng oanh kích. Ký hiệu chớp lóe biến đổi nhanh, từ tám giây một lần thành bảy giây, rồi sáu giây, cho tới khi ba giây thì quan tài lóe ánh sáng, trong quan tài chợt truyền ra một tiếng nổ vang.

Trong tiếng nổ, nắp quan tài bị nâng lên, chậm rãi trôi nổi ở giữa không trung, cùng lúc đó, bốn phía viêm trì lửa quay cuồng, như có tiếng rít gào vang trong không trung. Đúng lúc này, đột nhiên một cánh tay vươn ra khỏi quan tài. Đó là một cánh tay gầy guộc, giơ nắm ngón khỏi quan tài. Dung nham trong núi lửa bùng nổ, mặt đất bên ngoài nổ vang, lửa trên trời run run, trên núi lửa xuất hiện tầng mây cuồn cuộn màu đỏ.

Giống như là toàn bộ thế giới bị bàn tay vươn ra khỏi quan tài ảnh hưởng, sau đó bàn tay mở ra năm ngón chậm rãi co thành nắm đấm, toàn bộ thế giới hỏa diễm cùng lửa nóng trong chớp mắt lấy cánh tay kia làm trung tâm điên cuồng tụ lại. Tất cả chỉ vì cánh tay nắm lại, nếu từ chỗ cao nhất trên thế giới này cúi đầu nhìn xuống, có thể rõ ràng nhìn đến lửa trên mặt đất đều tụ lại, lửa đi qua đâu là mặt đất mất đi lửa nóng, trở thành màu đen.

Cùng lúc đó, tất cả ngọn lửa bao gồm hỏa vân trên trời toàn bộ đều bị kia núi lửa hấp thu, ngưng tụ ở lòng bàn tay bị người đó nắm lại, trong lòng bàn tay có một hạt châu đỏ đậm. Trong hạt châu có biển lửa quay cuồng, hỏa vân bay, như là một thế giới.

Quan tai truyền ra tiếng thở dài, có bóng người cao lớn chậm rãi ngồi dậy khỏi quan tài, đứng dậy, một bộ áo đỏ rực phủ lên thân hình người kia, bộ đồ không bình thường, đó là đế bào! Trên đầu người này hiện rõ đế quan, khiến người này có khí phách của đế vương nhiếp người, tràn ngập núi lửa, tràn ngập toàn bộ thế giới.

"Thất bại sao..." Người này nhẹ giọng nói nhỏ, thanh âm chất chứa uy nghiêm kỳ dị, có vẻ ngạo nghễ thiên hạ, tựa như là y nói ra hai chữ thất bại nhưng người ta nghe không thấy có tiếc nuối gì.

"Trẫm đã sớm đoán được, việc này có rất ít khả năng thành công. Tô Hiên Y là đệ nhất kiêu hùng, sao có thể không chuẩn bị thứ gì? Nhưng kế hoạch của trẫm là muốn biết Tô Hiên Y rốt cuộc có tính toán gì. Kẻ địch không thấy mới là đáng sợ, mà có thể thấy rõ thì không còn đáng sợ. Kế hoạch này vốn là dẫn đến Tô Hiên Y phát động kế hoạch làm cho trẫm biết được, hắn rốt cuộc muốn làm gì." Khi nói chuyện, người đàn ông mặc đế bào, đầu đội đế quan chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra bộ dạng rõ ràng là Đế Thiên!

Hoặc nên nói bộ dạng của người đàn ông giống y như Đế Thiên, chỉ có khuôn mặt tang thương hơn chút, bá đạo càng mãnh liệt hơn, tu vi cường đại hơn.

"Dùng một lũ tàn hồn bay ra khỏi người trẫm làm thử, nếu thành công thì tốt nhất, nếu thất bại cũng không có vấn đề gì. Có mất đi một liên minh tiên tộc cũng chẳng sao." Người đàn ông thản nhiên mở miệng, hai mắt chợt lóe, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài miệng núi lửa, khóe môi cong lên.

"Tam Hoàng Ngũ Đế, chư vị đạo hữu, các ngươi nghỉ ngơi như thế nào?" Thanh âm của người đàn ông quanh quẩn trong vòng xoáy đất Âm Tử.

Lát sau bảy chỗ không gian trong vòng xoáy đất Âm Tử phát ra dao động mạnh mẽ rít gào. Thần thức khủng bố va đụng với nhau như là trao đổi thứ gì. Hồi lâu sau, thần thức tán đi, quay về thế giới của họ, vòng xoáy đất Âm Tử dần bình tĩnh.

"Giống ý tưởng của trẫm, khiến Tô Hiên Y ở bên ngoài thay đổi đi. Chúng ta không cần mau đi ra, làm cho hắn tiếp tục hoàn thành kế hoạch của hắn, đến cuối cùng mới khiến hắn biết, những gì hắn làm chỉ là trò cười." Đế Thiên cười khẽ, lại nằm vào quan tài, thả ra bàn tay phải, khiến hạt châu đỏ khuếch tán, khiến cho thế giới này một lần nữa bị biển lửa tràn ngập.

"Vết thương của ta từ vạn năm trước đã hoàn hoàn hồi phục. Bất khả ngôn, bất khả ngôn, ta đã sắp chạm tới bên cạnh. Cho ta thêm một chút thời gian, ta có lẽ thật sự có tư cách... Cất bước qua cánh cửa kia. Việc này phải cảm ơn ngươi, Tô Hiên Y." Đế Thiên thì thào, nắp quan tài hạ xuống phong kín, quan tài chậm rãi chìm vào trong viêm trì, biến mất.

........

"Liên minh tiên tộc chết tiệt, Đạo Thần Tông chết tiệt, khung trời chết tiệt này, cơn lốc giới lực chết tiệt!"

Trong Đạo Thần chân giới, một tinh cầu cũng tàn phá, một người áo đen biểu tình cực kỳ thê thảm, trong mắt có điên cuồng, thanh niên giơ hai tay hướng trời như nâng lên, ngửa mặt rống lên.

"Các tiểu nhân, cố gắng chống đỡ, trận pháp sẽ bố trí thành công. Cơn lốc giới lực chết tiệt này sẽ không phá hủy được tu sĩ Chiến Đường chúng ta!" Thanh niên rống to.

Sau lưng thanh niên có gần hai vạn tu sĩ cùng rống lên, đẩy ra lực lượng tu vi, dung nhập hư vô. Dần xuất hiện quầng sáng như muốn bao phủ tinh cầu này vào trong.

Trong đám người có Hỏa Khôi lão tổ, có Chu Hữu Tài.

.........

Cũng là Đạo Thần chân giới, trong cơn lốc giới lực trời sao, có một chiếc thuyền con đem cơn lốc trở thành nước biển, lỗ hổng là biển, con thuyền lướt đi.

"Gió, sao, thật là đẹp, tàn phá, hư vô, đáng tiếc không áo ánh nắng, a, trông ngươi thật đẹp...." Tiếng lảnh lót vang lên từ con thuyền, có vẻ mê say văng vẳng. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

"Thơ hay, thơ hay!"

"Tài văn chương của công tử vạn cổ hiếm thấy, tuyệt đối là thơ hay nhất tỳ nữ từng nghe!" Trong tiếng ngâm mê say còn có tiếng con gái cười duyên.

Thuyền con càng ngày càng gần, có thể nhìn thấy bên ngoài một mảnh sương mù vòng quanh. Trông sương mù khá loãng nhưng khắc chế cơn lốc giới lực trong trời sao, khiến cơn lốc giới lực không thể nhập vào thuyền. Xuyên thấu qua sương mù, có thể mơ hồ thấy trên thuyền còn có cái bàn, bên cạnh là một người đàn ông ngồi. Diện mạo của người đàn ông cực kỳ tuấn tú, có vẻ dịu dàng như hoa. Bên cạnh y có ba cô gái đẹp như hoa, ba cô gái ánh mắt nhu tình nhìn người đàn ông, giống như là y nói ra '*** chó" Thì chắc chắn nó cũng đầy ý thơ.

Các cô gái rót rượu cho người đàn ông, có cầm trái cây ngọt ngào, cô còn lại bóp chân cho y, khuôn mặt yêu kiều ửng hồng.

Người đàn ông lắc đầu như đang chìm trong thơ của mình.

Sau bốn người, cuối thuyền có một thanh âm không hài hòa đánh vỡ tình thơ ý họa. Đó là tiếng ngáy như sấm, trong thanh âm có tiết tấu quy tắc, khi thì cao vút, khi thì trầm thấp. Đó là một gã đàn ông thân hình rất vạm vỡ, gã đàn ông nằm đó như con hổ, tay cầm một bầu rượu. Mặc gã đàn ông nằm mơ, khóe miệng chảy nước miệng, không biết mơ thấy gì mà rất vui vẻ.

"Tiểu sư đệ, đến, uống hết bầu rượu này đi!" Gã đàn ông xoay người, thì thào nói mớ vài câu, tiếng ngáy lại lớn hơn.

"A..." Dường như nghe gã đàn ông nói mơ, người đàn ông như hoa từ từ khép mắt chậm rãi mở ra, nhìn trời sao phía xa, cúi đầu thở dài.

"Tiểu sư đệ, ngươi ở nơi nào..."

Cùng giây phút đó, trong Đạo Thần Tông trở thành phế tích, một nơi hạ giới chín trăm chín mươi chín chỗ đại lục, trong đống đổ nát có một bóng người chậm rãi đi ra. Bộ dạng của gã hơi đáng khinh, nhưng giờ thì đầy mối hận.

"Tô Hiên Y!!!" Người gã run rẩy, tu vi của gã rất yếu, nhưng giờ đây trên người tràn ngập hận thù đủ để dập nát hết thảy.

Mắt gã chảy lệ, nhìn bốn phía, ngửa mặt rống gầm, bay vọt ra. Gã muốn tìm kiếm chõ này có ai còn sống không, dù là một chút khả năng mong manh gã cũng không bỏ qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.