Chương trước
Chương sau
Hai ngón tay phải Tô Minh vung trước mặt, một vệt sáng vàng lập tức hiện ra. Khoảnh khắc ánh sáng vàng xuất hiện, xung quanh nổi sóng gợn như có quy tắc biến đổi.

Hình ảnh này rơi vào mắt gã đàn ông mặc giáp, mắt gã sáng lên, khóe môi lộ nụ cười. Gã đàn ông mặc giáp gật gù, nhắm mặt lại. Chỉ hai giây sau, khi gã đàn ông mặc giáp lại mở mắt ra thì lực lượng tu vi chưa từng có bỗng bùng phát từ người gã. Lực lượng này rõ ràng bị phong ấn, vì khi khí thế bùng phát, tràn và ngực gã có phù văn nửa trong suốt chớp lóe nhanh như đang áp chế gã phóng tu vi.

"Chỉ có thể đến loại trình độ này sao?" Gã đàn ông mặc giáp thở dài, thì thào một câu.

Gã đàn ông mặc giáp ngẩng đầu, đôi mắt biến thành màu vàng, khí thế duyên cảnh mãnh liệt bùng phát từ người gã.

"Cũng được, dù là trình độ này cũng xem như ta có thể dốc hết tu vi ra, gần như hoàn chỉnh biểu hiện Trảm Thần quyết. Đạo Không, kiếm thức này có tên gọi là Trảm Thần, ngươi hãy nhìn kỹ."

Khi gã đàn ông mặc giáp thốt lời thì tay phải nắm lấy kiếm to màu vàng, tay trái cũng nắm chuôi kiếm, hai tay cầm kiếm. Gã đàn ông mặc giáp phát ra tiếng gầm, khí thế muốn chém nát trời đất chém hướng Tô Minh.

Trong mắt Tô Minh tràn ngập chiến ý, ngửa đầu cười to. Tay phải Tô Minh tỏa ánh sáng vàng chói mắt, tay trái giơ lên nắm lây cổ tay phải, động tác gióng y như đúc, nhấc chân chém hướng gã đàn ông mặc giáp.

Người bên ngoài nhìn thấy hai luồng sáng vàng giao nhau, đó là hai luồng kiếm khí vàng đụng chạm. Có tiếng vù vù làm tai họ ù vang, đầu óc trống rỗng, tiếng nổ ngập trời.

Trong tiếng nổ, hai tay của Tô Minh thành kiếm chém phá hư vô, chặt đứt tất cả duyên pháp, chém duyên của gã đàn ông mặc giáp. Kiếm to màu vàng cũng là lấy lực trảm duyên cắt đứt quan hệ giữa Tô Minh cùng thế giới này.

Hai người dốc hết sức một kích đụng chạm là trảm duyên đối kháng.

Theo sau, hai loại quy tắc biến hóa xuất hiện ở sau lưng Tô Minh, gã đàn ông mặc giáp. Đó là quy tắc bị kiếm dẫn động, thác loạn không gian, khiến kiếm rơi xuống chắc chắn chém trúng.

Đợt đụng chạm thứ hai sau đó vang tiếng ngập trời. Hai ngón tay của Tô Minh va chạm với kiếm to màu vàng, lực phản chấn thứ ba bỗng bùng phát.

Người Tô Minh run bần bật, trong tiếng nổ thụt lùi, bị quăng ra bình đài, rơi vào bầu trời bên ngoài, hộc máu. Gã đàn ông mặc giáp ở trên bình đài lùi đến mép bình đài nhưng ở đó như có màn sáng vô hình bắn gã văng trở lại, hộc ngụm máu.

"Ngươi thắng! Ghi nhớ tên của nó, Trảm Thần quyết!" Gã đàn ông mặc giáp mỉm cười nhìn Tô Minh. Nguồn tại http://Truyện FULL

Khi gã đàn ông mặc giáp nói chuyện thì tay cầm kiếm to vung một cái, trên bình đài có rất vòi rồng vòng quanh bên trên đỉnh cột sáng, như bị kiếm tước, xuất hiện cái tên rồng bay phượng múa.

Đạo Không!

Khoảnh khắc cái tên xuất hiện thì ánh sáng của cột sáng tỏa sáng vạn mét, long thú xung quanh nó rít gào. Gã đàn ông mặc giáp mỉm cười, thân hình dần trong suốt, biến mất trên bình đài.

Tô Minh đứng giữa không trung, lau máu nơi khóe miệng, cúi đầu nhìn tay phải của mình, trong mắt dần lộ ra hưng phấn, kích động. Tô Minh không ngờ xông đất Chấn Danh lại sẽ được tạo hóa như vậy.

Mặc dù Trảm Thần quyết chỉ có một thức nhưng đủ để rung động tâm hồn, đó là thần thông tuyệt luân bùng phát ra lực sát thương cực kỳ. Bản thân Tô Minh cảm giác nó có thể so với Di Sơn thuật. Có được thuật này cộng thêm Di Sơn, Tô Minh có nắm chắc chiến thắng đối thủ càng mạnh hơn.

Trong khi Tô Minh ở giữa không trung nhìn gã đàn ông mặc giáp biến mất trên bình đài thì ngàn vạn tu sĩ xung quanh chính mắt thấy toàn bộ quá trình, im lặng rồi phát ra tiếng ồn điếc tai.

Tiếng ồn ào khuếch tán chất chứa hoảng sợ, hâm mộ không ngừng sôi trào.

"Mới có bao lâu, hai tiếng đồng hồ chỉ mới qua một nửa mà hắn liên tục vượt qua ba chỗ đất Chấn Danh!"

"Ngay cả Đạo Lâm, Đạo Pháp tiền bối cũng không làm vậy được. Hèn chi Đạo Không điện hạ này lúc trước liên tục diệt ngàn người khiêu chiến. Bây giờ xem ra đám người đó đúng là không biết sống chết!

"Các ngươi nói xem hắn có đi đất Chấn Danh chỗ thứ bốn không?"

Trong tiếng bàn tán của mọi người, mây tên điện hạ lặng im không nói. Dù là Đạo Lâm, Đạo Pháp cũng con ngươi co rút, nhìn chằm chằm Tô Minh ở giữa không trung, áp lực chưa từng có tùy theo Tô Minh vượt qua đất Chấn Danh chỗ thứ ba mãnh liệt hiện ra trong tâm hồn của họ.

Trong hư vô chín đại lục thượng giới, ông lão sinh cảnh Bối Bang trên đài sen cũng rung động, trầm ngâm, mắt chợt lóe.

"Chúng ta cũng đi nhìn xem, vị Đạo Không điện hạ này lúc trước thật đã xem thường hắn. Nhưng ta rất tò mò, thời gian ngàn năm có thể khiến tu vi của một người chênh lệch đến vậy sao?"

"Bối Bang tông lão đừng to mò, mấy ngày nữa lão phu sẽ cho ngươi biết đáp án." Ông lão mặt đen sau lưng ông lão sinh cảnh Bối Bang cười nói.

Tuy nhiên, trong lòng ông lão mặt đen cũng tràn ngập hoảng sợ, lão biết rõ Kim Tu ở đất Chấn Danh chỗ thứ ba cường đại đến đâu, càng hiểu thì càng bị hành động của Tô Minh rung động.

Hai tông lão đứng cạnh ông lão mặt đen cũng có nỗi lòng tương tự nhưng không lộ ra ngoài mặt, nghe lời ông lão sinh cảnh Bối Bang nói thì gật gù đồng ý.

Bốn người lắc người, lập tức hóa thành cầu vồng bước vào hư vô, đi hướng đất Chấn Danh chỗ thứ bốn. Hiển nhiên bọn họ cảm thấy Tô Minh sẽ đến đây.

Đất Chấn Danh chỗ thứ ba, Tô Minh ở giữa không trung ngẩng đầu lên, mắt chớp lóe, hắn liếc người xung quanh, lắc người, không phải đi đất Chấn Danh chỗ thứ bốn mà lao tới chỗ thứ nhất từng xông qua, bậc lạc thạch.

Mọi người ngây ra, tốc độ của Tô Minh cực nhanh, rạch phá hư vô, tới gần đất Chấn Danh chỗ thứ nhất, bước vào trong. Một lát sau tiếng nổ vang vọng, khi Tô Minh đi ra thì vẻ mặt còn giữ lại nỗi vui sướng.

Sau đó Tô Minh lại lắc người, lần này bay tới đất Chấn Danh chỗ thứ hai, đất ảo cảnh đã bị hắn bóp méo ký ức. Mấy chục giây sau, Tô Minh lại xuất hiện, ngửa đầu cười dài.

"Hay cho ông lão mặt đen, Lạc Thạch quyết, Huyễn Tinh quyết, còn có Trảm Thần quyết, mỗi một chỗ ông lão mặt đen đều ẩn giấu một thức thần thông bên trong!" Mắt Tô Minh chợt lóe, lách người đấm phá hư vô lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ bốn.

Giây phút Tô Minh đi đất Chấn Danh chỗ thứ bốn thì trong Đạo Thần Tông, chín mươi chín đại lục trung giới, chín trăm chín mươi chín đại lục hạ giới, hơn mười người đều đang bế quan cùng mở mắt ra. Bọn họ biểu tình lạnh lùng, mắt lóe tia sáng.

Những người này có tám người tông qua tầng thứ ba, cũng có mấy người tư cách quá già nhưng không vào con đường trưởng lão mà rải rác đơn độc tu hành, cường giả Đạo Thần Tông.

Cùng với bọn họ mở mắt ra, từng đợt thần thức khuếch tán xông hướng chín chỗ đại lục, hiển nhiên có người cho biết khiến họ bị hành động của Tô Minh hấp dẫn, muốn nhìn xem.

Đất Chấn Danh chỗ thứ bốn, không nói vạn năm trước, vạn năm nay người có thể thông qua chỉ có một người, còn các bậc khác thì là bảy người, tổng cộng tám người, tám người này cũng chính là kẻ thành công thông qna ở đất Chấn Danh chỗ thứ ba.

Cực Minh động, đây là cái tên ở trong đất Chấn Danh chỗ thứ bốn khắc sâu vào đầu đệ tử Đạo Thần Tông. Cực minh, một loại ánh sáng, đồn là vô số năm trước tồn tại ở phương bắc Đạo Thần chân giới, không biết vì nguyên nhân gì mà hình thành ánh sáng. Sau đó ánh sáng này bị Đạo Thần Tông lấy đi, tu thành đất Chấn Danh chỗ thứ bốn.

Tại Đạo Thần Tông có cách nói thế này, đất Chấn Danh chỗ thứ bốn cần có tu vi chưởng cảnh mới có tư cách xông quan, nếu không thì tùy tiện thử sẽ bị ánh sáng cực minh tổn thương thần hồn.

Cho nên, không có tuyệt đối tự tin thì không ai xông vào đây, hiện tại ngàn vạn tu sĩ xung quanh trông thấy bóng dáng Tô Minh lao hướng đất Chấn Danh chỗ thứ bốn, ai nấy hưng phấn gầm rống, hóa thành cầu vồng lao theo.

Khung trời chấn động, Tô Minh đi ở trước nhất, lao nhanh, từ xa thấy cột sáng to lớn trên ông lão mặt đen ở trung tâm đại lục thứ bốn. Long thú bên ngoài cột sáng xoay quanh, phun nuốt từng đợt khí lạnh, chỉ là ánh mắt nhìn đã cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.

Nhưng nếu đã định ở tại Đạo Thần Tông mượn chuyện này nổi danh chấn động thì Tô Minh không định điệu thấp, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đến gần đại lục thứ bốn. Tô Minh ngừng lại ở bên ngoài đất Chấn Danh, lạnh lùng nhìn. Dù rằng Tô Minh đã quyết định xông qua đây, hắn làm hành động họ thấy kiêu ngạo nhưng phải có nắm chắc nhất định. Cho nên giờ phút này Tô Minh nhìn tám cái tên trên cột sáng.

Một lát sau, bên cạnh Tô Minh lục tục có tu sĩ lao nhanh đến, đặc biệt là bốn người Bối Bang tông lão sớm tới nơi. Họ không nói tiếng nào, đứng bên cạnh nhìn.

Chỉ khi từ trung giới, hạ giới hơn mười thần thức giáng xuống thì Bối Bang tông lão mới nghiêng đầu liếc một cái, biểu tình như thường. Ông lão mặt đen đứng sau lưng ông lão sinh cảnh Bối Bang thì khóe môi cong lên cười lạnh.

Dần dần người kéo đến ngày càng nhiều, tiếng xì xầm vang lên.

"Đạo Không điện hạ này rốt cuộc có tính xông tiếp hay không?"

"Ta thấy chắc là sợ, cảm thấy không có nắm chắc cho nên chần chừ, cái này là đang lo không qua được."

"Chưa chắc, nhìn Đạo Không điện hạ liên tục xông qua ba chỗ đất Chấn Danh, đều xếp hạng nhất đủ chứng minh tu vi của hắn siêu cao. Có lẽ các vị không biết, trước đó Đạo Phi Tiên đã bị Đạo Không điện hạ giết chết."

Trong lúc mọi người bàn luận thì thời gian chậm rãi trôi qua. Mười phút sau, con ngươi Tô Minh co rút, hắn vọt tới trước. Xung quanh tĩnh lặng, Tô Minh đã bước vào đất Chấn Danh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.