Tô Minh đứng giữa không trung, mây mù phía sau cuồn cuộn tản ra lộ ra cái khe hư vô nhìn không thấy đáy. Trong đó có những tia chớp màu tím gào thét nổ vang khiến giờ phút này, Tô Minh vô cùng thần bí và uy nghiêm trong mắt mấy vạn tu sĩ.
Khí tức từ trên người hắn tản mát ra quét ngang tám phương, áp chế tất cả tu vi lực lượng ở đây. Đây không phải uy áp của phân thân Ách Thương mà là do tu vi bản thân tạo thành.
Tu vi như thế khiến Tô Minh như thần linh. Ánh mắt hắn quét qua đại địa, bất kỳ tu sĩ nào bị Tô Minh nhìn qua thì tâm thần đều không tự chủ được mà vái lạy trên mặt đất.
Khi ánh mắt Tô Minh rơi lên tấm bia đá, trên người một lão giả đang cảm khái nhìn mình thì hắn loáng thoáng nhận ra người này chính là Chu Khanh, nam tử trung niên năm đó.
Nhưng hôm nay năm tháng không dài, người này lại biến hóa lớn như vậy.
- Vì tình đã chết, tâm đã suy, không cầu được sống, thân như con rối, sống tạm vô niệm.
Tô Minh thầm than. Hắn chậm rãi đi tới cho đến khi đạp đất, đứng trước mặt Chu Khang.
- Chu đại ca.
Tô Minh nhẹ giọng mở miệng.
Chu Khang tóc trắng xóa nhìn Tô Minh, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Hai người không cần nhiều lời, ánh mắt nhìn nhau, từng cảnh tượng cũng hiện ra trong đầu đối phương.
Năm đó Tô Minh yếu ớt như con kiến hôi, nếu không phải có Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2051140/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.