Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Chu Hữu Tài thay đổi, không né tránh kịp nữa. Giờ phút này, ánh mắt hắn lộ hàn quang, cũng không muốn né tránh mà là nhắm hai mắt lại, tu vi ở trong cơ thể bạo phát ra, cứng rắn đụng mạnh vào bàn tay lớn kia.

Ầm một tiếng, bàn tay to kia chấn động, Chu Hữu Tài cũng phun ra máu tươi, thân thể như như diều đứt dây, rơi phịch một tiếng trên đá vụn phía xa. Toàn thân hắn nhanh chóng héo rũ như xương khô.

Sự sống của toàn thân kia giống như trong một chớp mắt vừa rồi đã bị bàn tay to kia lấy đi hoàn toàn. Giờ khắc này, mảnh vỡ hình thành bàn tay lớn kia lập tức tràn ra hào quang nhu hòa, có huyết nhục sinh trưởng lan tràn ở phía trên.

- Có một cái sinh sôi không ngừng như thế tẩm bổ, đối với lão phu mà nói là rất ngon miệng.

Giọng nói khàn khàn truyền tới từ bên trong hư vô. Bỗng nhiên trong mắt Chu Hữu Tài loé lên hàn mang.

- Trường Sinh đạo, ý ta có thể sinh, ý ta có thể bạo.

Lời vừa nói ra, lập tức tiếng nói già nua quanh quẩn trong hư vô kia ngừng lại. Cùng lúc đó, mảnh vỡ tạo thành bàn tay lớn kia chấn động mạnh giữa không trung, những huyết nhục sinh trưởng trong đó lập tức nổ tung, tan vỡ.

Trong một chớp mắt khi nổ bung, trên mặt Chu Hữu Tài lộ ra nụ cười lạnh. Đột nhiên hắn gầm lên giận dữ, vang vọng khắp bên trong hư vô.

- Uổng Sinh đạo. Ngươi là Hồng Nguyệt nhất hệ, ngươi là đệ tử của hắn.

Tiếng nói này vừa truyền ra, đột nhiên thân thể Chu Hữu Tài run rẩy mãnh liệt, cặp mắt ngay lập tức trợn to, nhìn chằm chằm vào bàn tay lớn đang tan vỡ kia. Vang vọng bên tai hắn chỉ có lời nói của đối phương, ba chữ Uổng Sinh đạo.

Hắn thi triển ra chính là thuật Trường Sinh đạo do sư tôn Hồng Nguyệt truyền thụ cho. Về phần Uổng Sinh là sau khi hắn mất đi người yêu đã hóa thành tiếng lòng. Nhưng hôm nay, đạo thuật của tồn tại kỳ dị trong tộc Âu Ổ kỳ dị này lại là Uổng Sinh đạo. Chuyện này mang đến sự đả kích cho Chu Hữu Tài, lại để cho cả người hắn sa vào trong mờ mịt. Ở bên trong sự mờ mịt này có sợ hãi rất sâu, làm hắn nhớ lại chuyện đã xảy ra năm đó.

- Giết hắn đi, người này không thể giữ lại, tất cả có thể làm cho đối phương tan thành mây khói ngay lập tức.

Đã không có Chu Hữu Tài, kẻ chiếm được Đệ Ngũ Thạch kia chính là một phế vật, sẽ không chịu nổi một kích.

Âu Ở lão tổ vô cùng tự tin nhưng tay của hắn vừa đụng chạm tới Uổng Sinh Thương do Tô Minh đâm tới, lập tức toàn thân chấn động mạnh. Một nguồn lực tràn đầy tuôn ra từ Uổng Sinh Thương khiến cho hắn vô cùng hoảng sợ. Cùng lúc đó, theo nguồn lực lượng khuếch tán này, Uổng Sinh Thương lập tức tràn ra một mảnh cát đất. Những thứ đất cát này nhanh chóng lan tràn, ngay lập tức hóa thành một bàn tay đất ở trước mặt Âu Ổ lão tổ, ầm một tiếng đã đặt tại mi tâm của Âu Ổ lão tổ.

Nguy cơ tử vong ngay lập tức sinh sôi mãnh liệt ở bên trong tâm thần Âu Ổ lão tổ. Hai mắt hắn co rút lại, vô cùng hoảng sợ, cùng lúc đó, từ sâu trong lòng đang tiếng hô thê lương.

- Tổ linh phù hộ!!

Lúc bàn tay đất kia đụng vào Âu Ổ lão tổ, lập tức phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, cả người bị chia năm xẻ bảy. Tất cả Duyên pháp của hắn dưới một chưởng này đã không có chút lực chống cự nào. Đây là chênh lệch cảnh giới. Loại áp lực do chênh lệch này hình thành khiến Âu Ổ lão tổ căn bản là không cách nào chống lại được sự diệt vong.

Toàn thân hắn nổ bung hóa thành huyết nhục bay bốn phương. Tổ tiên hắn không hàng lâm phù hộ, bởi vì mảnh vỡ tạo thành bàn tay lúc trước chính là tổ tiên Âu Ở tộc bọn họ để lại.

Tổ tiên truyền thừa qua từng đời cho dù cường đại nhưng vẫn có chỗ thiếu hụt. Chỗ thiếu hụt này, cho dù là tứ đại chân giới cũng chỉ là suy đoán, không biết được cụ thể, nhưng bốn người thủ hộ Đệ Ngũ Hải lại biết rõ.

Vì vậy cho nên Trần Phần lão tổ cũng biết được, mà Tô Minh cũng biết vì tất cả đều được ghi trên ngọc giản này.

Chỗ thiếu hụt này là khi ở trong tộc sẽ có trạng thái mạnh nhất, mà trạng thái ở bên ngoài tộc lại là suy yếu nhất. Chỉ có điều, hầu như tổ tiên tộc Âu Ổ này rất ít khi ra ngoài, trừ phi là có vật khiến cho họ không thể không ra ngoài.

Ví dụ như sức hút của Đệ Ngũ Thạch này cực kỳ mãnh liệt nhưng cũng chỉ có thể làm cho tâm động, khó có khả năng bọn họ sẽ đích thân đi ra ngoài.

Trừ phi là có thêm một đại năng Sinh cảnh!!

Chỗ thiếu hụt trí mạng này đã yên lặng trong vô số tuế nguyệt. Tổ tiên tộc Âu Ổ này đã quên đi rất nhiều, thậm chí chỉ nhớ được một số điều cơ bản nhất mà thôi. Cho nên hắn thường cách một khoảng thời gian lại cần phải tiến hành bổ sung sinh cơ một lần, mà cách bổ sung tốt nhất chính là đi thôn phệ, hấp thu một vị Sinh cảnh đại năng.

Cũng không phải là không có Sinh cảnh đại năng ở bên trong Thần Nguyên Tinh Hải, nhưng gần như cũng đã biến mất hết. Cho dù không biến mất thì cũng lựa chọn cách yên lặng, cưỡng ép đi thôn phệ thì hiệu quả sẽ không lớn, ngược lại sẽ lây dính kiếp lực.

Hắn cần là đại năng tràn đầy Sinh cảnh, nhưng hắn không cách nào đi được ra thế giới bên ngoài Thần Nguyên Tinh Hải.

Cho nên, vừa thấy Chu Hữu Tài lộ ra lực Sinh cảnh, lập tức từ bên trong thần chí tổ tiên tộc Âu Ổ kia xuất hiện tham lam mãnh liệt.

- Ta hoàn thành ước định của ngươi, ngươi nhất định phải làm được chuyện đã hứa với ta.

Chu Hữu Tài nhắm mắt lại một lát rồi mở đôi mắt tang thương ra. Lúc đứng dậy từ trên đá vụn, hắn nhìn về phía Tô Minh.

- Ngươi đã sớm phát hiện ra hả?

Tô Minh nhìn về phía Chu Hữu Tài.

- Ban đầu thì không nhưng sau tất cả mọi chuyện, ta đã nhìn ra mánh khóe. Ngươi dùng ta đưa tới vị vừa rồi. Chắc hẳn cái này là ước định của ngươi cùng bốn người thủ hộ Đệ Ngũ Hải.

Lúc Chu Hữu Tài nhàn nhạt mở miệng, Hỏa Khôi lão tổ ở nơi xa đã khôi phục lại thần sắc. Sắc mặt hắn trắng xám nhìn Tô Minh. Loại tâm cơ sâu không lường được của Tô Minh khiến cho hắn có cảm giác sợ hãi.

- Ta là người tộc Tố Minh.

Tô Minh nhìn Chu Hữu Tài, truyền ra thần niệm.

Sau khi nghe được những lời này, hai mắt Chu Hữu Tài lộ ra ánh sáng mãnh liệt. Hồi lâu sau, hắn nhẹ gật đầu.

Tô Minh quay người nhìn về phía Đệ Ngũ Hải. Có bốn người đeo mặt nạ trôi lơ lửng ở giữa không trung, thần sắc lạnh lùng. Tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một viên ngọc giản. Lúc hất về phía bốn người, hắn nhàn nhạt mở miệng.

- Trả lại vật này.

Ngọc giản này là năm đó Trần Phần lão tổ đưa cho Tô Minh, từng nói người có được ngọc giản này sẽ có thể tới Đệ Ngũ Chân Giới dễ dàng hơn.

Người có chiếc mặt nạ hỉhỉ trong bốn người kia nâng tay phải lên, chụp một cái vào hư không, cầm lấy ngọc giản này. Sau khi hắn sờ nhẹ nhàng, ngọc giản này liền hóa thành tro bụi.

- Tế hiến.

Người có chiếc mặt nạ hỉ nhàn nhạt mở miệng.

- Có mấy ngàn sinh linh tộc Đức Tạp, gần nghìn hung thú Tinh Hải nơi đây, có mấy vị đại năng, còn có…

Lúc Tô Minh bình tĩnh nói. Phía sau hắn truyền đến từng trận kêu thê lương thảm thiết. Đất cát sau lưng hắn quét ngang, gió lớn gào thét. Đất cát tới từ Sa Thổ tinh cường đại, đảo qua một cái, dùng tu vi lực kiadễ dàng diệt sạch người Đức Tạp tộc.

Mặc dù là ba đại năng Âu Ổ tộc dã bị trọng thương kia cũng khó trốn khỏi kiếp nạn này.

Giữa tiếng kêu thê lương, lời nói của Tô Minh vẫn tiếp tục truyền ra.

- Còn có mấy ngàn người Âu Ổ tộc, ba Chưởng cảnh đại năng, một Duyên cảnh đại năng, hơn nữa còn có cả tổ tiên tộc Âu Ổ kia, đây là tế hiến.

Tô Minh màu xám lạnh lùng mở miệng.

Bốn người đeo mặt nạ thủ hộ Đệ Ngũ Hải trầm mặc. Một lát sau, bốn người hất tay áo lên. Lập tức ở bên ngoài Đệ Ngũ Hải này, bên trong Sát Lục Địa lập tức xuất hiện vô số hào quang. Trong những hào quang kia xuất hiện từng sợi tàn hồn. Những thứ này chính là toàn bộ những người trước kia đã chôn thân tại đây.

Thần sắc bọn hắn mờ mịt, trôi nổi về Đệ Ngũ Hải. Sau khi đi vào biển này, lập tức sóng biển cuồn cuộn, khuếch trương ra phía ngoài trong phạm vi chừng ngàn trượng, sau đó mới khôi phục bình tĩnh.

Giờ phút này, bốn người bọn họ quay người muốn biến mất, muốn trở lại chỗ sâu của Đệ Ngũ Hải, tiếp tục đi hoàn thành sứ mạng của bọn họ thì bỗng nhiên Tô Minh mở miệng.

- Ta yêu cầu rút ngắn thời gian, để cho nửa năm còn lại biến thành một ngày.

Tô Minh vừa nói ra, bốn người đang muốn biến mất kia lập tức dừng chân lại.

- Tế hiến.

Tiếng nói đến từ người đeo mặt nạ hỉ.

Toàn thân Tô Minh đang từ màu xám liền biến hóa thành màu đỏ thẫm, trong hai mắt càng lộ ra ý chí hủy diệt điên cuồng. Bỗng nhiên hắn nâng tay phải lên, điểm một chỉ về tinh không. Lập tức tinh không nổ vang, toàn bộ Đệ Ngũ Hải lại cuồn cuộn lên lần nữa. Cùng lúc đó, trong tinh không ở đằng kia bỗng xuất hiện một cái biển lửa, cuồn cuộn khuếch tán ra. Thình lình ở trong tinh không đằng kia xuất hiện hư ảnh Đệ Ngũ Hỏa Lò. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Bốn người các ngươi đòi thêm một lần hiến tế thử xem?

Tô Minh đỏ thẫm, tiếng nói mang theo một vẻ bá đạo, sắc mặt lộ bễ nghễ, chấn động tám phương.

Tô Minh màu xám tuyệt đối tuân theo lý trí, tất cả đều phải trả giá một cái giá lớn thì mới có thu hoạch lớn nhất, đây là ý nghĩa sự tồn tại của hắn. Tô Minh màu đỏ là người kiêu ngạo, bá đạo, điên cuồng, hủy diệt. Ở trước mặt hắn không có đạo lý, không có nguyên tắc, chỉ có giết.

Hắn có được Đệ Ngũ Hỏa Lò khiến cho Chu Hữu Tài cũng phải co rút hai mắt lại. Hôm nay, hắn chính là người mạnh nhất bên trong Thần Nguyên Tinh Hải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.