Chương trước
Chương sau
Giây phút thanh âm vang vọng trong trời đất thì Tô Minh con ngươi co rút, hắn thấy bên cạnh thạch đài như có một bóng dáng đập vào mắt. Bóng dáng kia vốn không trong mắt Tô Minh nhưng bỗng xuất hiện, hóa thành một ông lão áo trắng, khuôn mặt tang thương, thân hình hư ảo cho người cảm giác không chân thật.

Sau lưng ông lão là bầu trời, trời xanh mây trắng, khiến ông lão có vẻ tràn ngập phiêu dật và vô cùng bí ẩn. Núi vốn rất cao, mây mù vờn quanh khiến ông lão vốn có bí ẩn càng tăng tầng tầng khăn che. Thanh âm vang vọng kia phát ra từ miệng ông lão, lão cúi đầu nhìn sách đá trên thạch đài, giơ lên tay phải nhẹ nhàng vuốt ve nó. Tử Long chân nhân, Chu Hữu Tài im lặng, xung quanh yên tĩnh, giọng nói tang thương của ông lão lại vang lên.

"Các ngươi rất may mắn..." Giọng ông lão trầm thấp.

Khi ông lão thốt lời thì mây mù xung quanh bỗng nhiên lăn cuồn cuộn, dường như là không gian quanh lão năm tháng trôi nhanh gấp trăm ngàn lần. Tình cảnh này Tô Minh nhìn không phát hiện cái gì nhưng Tử Long chân nhân biến sắc mặt, hình như thấy ra manh mối, bản năng lùi vài bước. Mắt Tử Long chân nhân lạnh băng nay lộ ra cuồng nhiệt chưa từng có.

Chu Hữu Tài con ngươi co rút, nhìn năm tháng trôi bên người ông lão, hít thở hơi rối loạn. Chu Hữu Tài nhìn ra dĩ nhiên nhiều hơn Bộ Linh đài, cũng vì vậy nỗi lòng gã biến đổi mãnh liệt, người ngoài khó thể hiểu thấu.

Tô Minh lòng máy động, không lên tiếng, tiếp tục im lặng nghe giọng ông lão truyền vào tai.

"Đệ Ngũ Hỏa Lô nhiều lần mở ra, không ai bước vào được không gian lão phu ở, các ngươi là nhóm đầu tiên!" Ông lão ngoái đầu, ánh mắt rơi xuống mặt đất, quét qua ba người Tô Minh.

"Đệ Ngũ Hỏa Lô này là chí bảo của Tố Minh tộc chân giới thứ năm, lão phu và Tố Minh lão tổ là bạn cũ, từng giúp y hỏa lò luyện bảo, nhưng cũng phải trả giá một ít, đó là đem thức thứ nhất trong bảy thức tuyệt học của lão phu, Di Sơn khắc ấn tại đây, thuộc về người có duyên. Lão phu lấy cái giá rời khỏi tam hong, đi hướng cuộc chiến trận doanh, giờ tại đây là một lũ ảnh chiếu của lão phu. Nếu bản tôn lão phu chưa chết, người học được Di Sơn nếu có duyên thì ngươi và ta sẽ có ngày gặp lại. Nếu bản tôn của lão phu chết thì Di Sơn này là tuyệt thức." Ông lão tóc trắng lạnh nhạt nói, năm tháng quanh người lão di chuyển càng mãnh liệt hơn.

Lời của ông lão khiến mắt Tử Long chân nhân càng sáng ngời, Tô Minh tập trung chú ý nên thấy rõ lúc trước đối phương không phải như vậy, sau khi nhìn năm tháng trôi bên cạnh ông lão thì biểu tình mới thay đổi. Dường như Tử Long chân nhân vốn không quá mức để ý nhưng phút chốc biến cực kỳ khao khát. Tất cả chuyển biến là vì năm tháng hư vô bên người ông lão.

'Trừ phi tu luyện thứ này đến cảnh giới nào đó sẽ thay đổi hư vô, do đó tạo thành một loại uy nhiếp. Hoặc nên nói là tu luyện thần thông nào đó, xuất hiện biến đổi, thông qua biến đổi này khiến người biết thân phận của ông lão?" Tô Minh mắt chợt lóe, đầu óc nhanh chóng nổi lên các loại suy đoán.

"Di Sơn là thức thứ nhất tuyệt học của lão phu, nhưng xem như là thức thứ nhất cũng có thể tiêu diệt tất cả hạng chưởng cảnh có thể lay động duyên pháp! Một khi hiểu ra, có thể dẫn động núi ở trăm triệu giới dưới vòm trời cũng hướng tới chỗ ngươi muốn, đây là... Di Sơn!"

"Kẻ ngộ thuật này của lão phu, tới lúc đó ảnh chiếu lão phu tán đi, không gian lão phu mở ra tùy theo tan vỡ. Đến lúc đó lão phu sẽ dùng lực lượng giới toái diệt này tặng cho người hữu duyên hiểu ra thuật, mãi đến khi xuất hiện ở biên duyên tầng thứ nhất Đệ Ngũ Hỏa Lô, khiến người này có cơ hội trực tiếp bước vào khu vực trung tâm. Nếu từ bỏ thì lão phu lập tức đưa ngươi ra khỏi Đệ Ngũ Hỏa Lô." Ông lão đứng lên đỉnh núi lạnh nhạt nói.

Không gian sau lưng đám Tô Minh xuất hiện vặn vẹo, gã đàn ông chân mày vàng chớp mắt hiện ra. Sau khi đi ra, gã đàn ông chân mày vàng thấy ngọn núi và ông lão thì biến sắc mặt, nhìn năm tháng hư vô quanh ông lão, thở dồn dập.

Khi gã đàn ông chân mày vàng xuất hiện thì ông lão trên đỉnh núi giơ lên tay phải chỉ vào gã. Tô Minh có cảm giác trời sụp đất nứt, dường như khung trời bị một chỉ thay thế. Loại cảm giác này là loại áp lực không thể hình dung, một loại hùng hồn không thể chống cự. Cũng trong khoảnh khắc này, Tô Minh không thể đoán ra tu vi của ông lão. Nên biết đối phương chỉ là một ảnh chiếu, nhưng lại cường đại hơn tất cả cường giả Tô Minh từng gặp rất nhiều.

Nếu nói có ai đối kháng được với ông lão thì có lẽ chỉ có Âm Thánh chân giới hiên tôn Tô Minh trông thấy trong hình ảnh Uổng thương.

'Ông lão này là diệt cảnh hay là... Hiên tôn?'

Tô Minh tinh thần rung động, hắn thấy ông lão chỉ vào gã đàn ông chân mày vàng, xung quanh gã không gian xuất hiện dấu hiệu năm tháng trôi qua. Khuôn mặt gã đàn ông chân mày vàng biến đổi, thân hình run lên, thời gian chảy xuôi quanh người gã biến mất nhưng trong mắt gã đầy kích động.

Hiện tại không những Tô Minh hiểu mà Tử Long chân nhân, Chu Hữu Tài cũng nhìn ra manh mối. Gã đàn ông chân mày vàng là người đến sau, vốn không biết lời lúc trước ông lão nói, nhưng nếu gã đã đi tới không gian này, vậy ông lão thay đổi chút thời gian trên người gã khiến sự tồn tại của gã đồng bộ với người khác. Nhìn như đến sau nhưng năm tháng thay đổi, gã đàn ông chân mày vàng tương đương với cùng đám Tô Minh bước vào chỗ này, cũng biết lời ông lão đã nói trước đó.

Mọi chuyện cực kỳ huyền diệu, có vẻ khó lý giải nhưng nghĩ kỹ liền hiểu ra. Cùng với hiểu ra sẽ kiềm không được dâng lên kính sợ mãnh liệt với ông lão. Cường đại như vậy, lực lượng thay đổi năm tháng khiến Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng tinh thần rung động.

Chu Hữu Tài mắt chớp lóe không biết nghĩ gì, nhưng so với ba người họ thì Tô Minh rung động mãnh liệt nhất. Bởi vì lực lượng thay đổi năm tháng có lẽ người ngoài không hiểu rõ nhưng sao Tô Minh có thể không biết, đây vốn là một trong thiên phú của Tố Minh tộc bọn họ. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Mười hai người các ngươi đều hữu duyên, mặc kệ ngươi dùng cách gì, pháp bảo cũng tốt, tu vi cũng thế, thân thể cũng được, cách duy nhất có thuật của lão phu là xem người nào trước tiên tới trước mặt lão phu, đặt tay vào sách đá trên thạch đài. Lão phu để lại dấu ấn trên sách đá này, người thứ nhất đụng vào nó nhất định hiểu ra, sẽ học được."

Ông lão vung tay áo, trời đất ầm vang, cả bầu trời bỗng hóa thành vòng xoáy to lớn. Tiếng nổ điếc tai vang vọng, mặt đất rung động theo, phút chốc ngọn núi vốn cao ngất chui ra khỏi mặt đất thêm nhiều, đâm thẳng tầng mây, mắt thường không trông thấy đỉnh.

"Truyền thừa, bắt đầu." Giọng ông lão từ đỉnh núi vang lên.

Thanh âm truyền ra, Tử Long chân nhân lắc người, dù lòng lão do dự trong câu ông lão nói mười hai người nhưng giờ không phải lúc suy tư, thân hình hóa thành cầu vồng lao hướng đỉnh núi. Mắt gã đàn ông chân mày vàng lóe sát khí, không chút do dự xông lên.

Chu Hữu Tài nhíu mày, không thèm ngó Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng mà nhìn chằm chằm vào ngọn núi kia, như có điều suy nghĩ đi về phía trước mấy bước.

Giây phút Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng hóa thành cầu vồng xông lên đỉnh núi thì đột nhiên hai người cùng biến sắc mặt. Người thứ nhất là gã đàn ông chân mày vàng, thân thể run lên, rớt xuống mặt đất, bùm một tiếng té trên đất, người run rẩy ngẩng đầu nhìn hướng ngọn núi kia, lộ ra sợ hãi.

Mới nãy khi gã đàn ông chân mày vàng bay lên lập tức cảm nhận tu vi khắp người biến mất, gã chưa từng trải qua cảm giác này, như là tiên nhân bị đánh xuống thành phàm nhân. Giờ phút này gã đàn ông chân mày vàng có cảm giác người mất hết sức, gã sợ hãi.

Ngay sau đó là Tử Long chân nhân, lão cũng rớt xuống đất, bùm một tiếng té xuống, biểu tình cực kỳ khó xem, mắt chớp lóe che giấu vô cùng e ngại. Tử Long chân nhân cũng nhận ra thân thể lão biến yếu ớt, đó là cảm giác rất lâu rồi không cảm nhận được, dường như chỉ một mãnh thú nho nhỏ đủ khiến người gã xé rách ra.

Tử Long chân nhân ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngất, cắn răng, cất bước gian nan đi về phía trước.

So sánh với Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng thì Chu Hữu Tài tỏ vẻ khá thong dong, gã không bay lên mà đi bộ, dù cũng rất khó khăn nhưng tốt hơn hai người kia nhiều.

Tất cả đều rơi vào mắt Tô Minh, nếu hắn còn chưa nhìn ra sự việc thì hắn sẽ không sống đến bây giờ, cũng không có khả năng đạt được tu vi cường đại, còn đi vào Đệ Ngũ Hỏa Lô.

'Chỗ này có cấm chế!" Mắt Tô Minh chợt lóe, nhưng lòng hắn suy nghĩ không phải cấm chế chỗ này mà là mới nãy ông lão nói mười hai người.

'Tử Long, Hoàng Mi, Chu Hữu Tài, cộng thêm Hỏa Khôi lão tổ, Long Hải lão tổ, bốn người Huyền Thương, Hứa Tuệ tổng cộng mới mười người, dù thêm vào ta thì cũng chỉ là mười một người, ở đâu ra mười hai người? Lão nói là hạc trọc lông hay là...'

Tô Minh trầm ngâm bước ra một bước hướng ngọn núi kia, nhưng mới đạp bước xuống thì biểu tình của hắn biến đổi. Cảm giác yếu ớt dâng lên trong người Tô Minh, cảm giác này không làm hắn ngoài ý muốn, dù gì lúc trước có thấy ra chút manh mối. Nhưng làm Tô Minh biến sắc mặt là khi cảm giác xuất hiện, trong một giây thân hình chí bảo của hắn lặng lẽ xuất hiện bóng chồng. Đây là dấu hiệu thân hình chí bảo sắp tách ra, cùng lúc đó trong tinh thần Tô Minh vang tiếng kinh kêu của bốn người Huyền Thương.

Phút chốc giọng họ vang vọng trong đầu Tô Minh thì bóng chồng thân hình chí bảo càng mãnh liệt hơn, cuối cùng bùm một tiếng, trực tiếp tan vỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.