Tô Minh biểu tình bình tĩnh, thu lại ánh mắt nhìn Đạo Quỳ sơn, liếc Ngọc Trần Hải, lạnh lùng nói.
" Mặc kệ ngươi có mưu tính gì, đừng quên lông chim én. "
Tô Minh nói rồi vung tay áo, bước hướng Đạo Quỳ sơn, nhanh như gió, phút chốc đã tới gần ngọn núi. Hắn bay hướng khuôn mặt quỷ dữ tợn trên đỉnh núi há to mồm.
Bên tai Ngọc Trần Hải còn vang vọng lời nói của Tô Minh, tim rớt cái bịch. Thanh âm kia ở trong đầu gã biến thành khắc ấn thật lâu không tán, cuối cùng biến thành một phù văn tím vàng, trong sự hoảng sợ của Ngọc Trần Hải sâu vào óc gã. Như là ảo giác, như là chân thật, gã chia không rõ.
Bóng dáng Tô Minh biến mất trong chưởng duyên sinh diệt, trên bầu trời năm ông lão Ngọc gia khoanh chân ngồi, không thèm để ý Ngọc Trần Hải. Xung quanh mấy người không còn ai đến nữa.
Vốn chuyện xông Tam Môn Đạo Thiên trong Ngọc gia xem như là việc lớn, nhưng năm tháng trôi qua, từng người thất bại, dần biến thành trang trí. Nếu không phải tộc quy định ra mỗi một tộc nhân trong đời phải xông một lần, khách khanh muốn thành khách khanh trưởng lão thì đây là con đường duy nhất, e rằng sớm không ai nhớ đến sự tồn tại của Tam Môn Đạo Thiên. Như vậy là khiến sự kiện xông Tam Môn Đạo Thiên vốn nên khiến Ngọc gia chú ý biến thành như bây giờ.
"Trong ba ngày chắc chắn người này thất bại trở ra, chúng ta ở lại đây chờ ba ngày cũng tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050971/chuong-868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.