"Lão thân là Mai Lan, chắc Tô đạo hữu chỉ đi ngang qua Hỏa Xích Tinh này, trời sao mênh mông, người đến đều là khách, đợi người nghỉ ngơi xong, bảy ngày sau lão thân và Điền đạo hữu sẽ tự mình đưa tiễn Tô đạo hữu rời đi, đây là đạo đãi khách." Bà lão ngoài cười nhưng trong không cười, thanh âm như rít qua kẽ răng, rất là khó nghe, rơi và tai mấy trăm người tu sĩ càng khiến người thấy tinh thần như bị kim đâm.
Điền Lâm ở bên cạnh nhíu mày nhìn bà lão, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Tô Minh biểu tình như thường nhưng đôi mắt càng lạnh lẽo, tất nhiên hắn nghe ra ẩn ý trong câu nói của đối phương, là muốn hắn nhanh chóng rời khỏi Hỏa Xích Tinh, đừng ở lại đây quá lâu, tối đa là bảy ngày mà thôi.
"Điền đạo hữu cũng có ý này phải không?" Tô Minh nhìn Điền Lâm, lạnh nhạt hỏi.
Điền Lâm nhíu mày, im lặng giây lát, gã chưa kịp nói gì thì bà lão hừ lạnh xen vào.
"Sao vậy? Không lẽ Tô đạo hữu định ở dài lâu tại Hỏa Xích Tinh sao?"
"Vốn là không muốn nhưng bây giờ Tô ta đổi ý, ở lại lâu cũng được." Giọng Tô Minh không nhanh không chậm nhưng toát ra ý lạnh băng, khiến xung quanh hắn xuất hiện bông tuyết ảo ảnh.
Hắn biết bây giờ không thể lùi bước, nếu không thì chẳng những không thể đứng vững tại đây mà càng khiến người ngoài nghi ngờ. Thậm chí tại Thần Nguyên Phế Địa mạnh ăn thịt kẻ yếu này trừ phi hắn nhanh chóng rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050865/chuong-761.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.