Chương trước
Chương sau
Mấy trăm người vòng quanh bốn phía thấp giọng thảo luận. Những đoàn máu trên bình đài động phủ Kỳ Bắc Sơn nhanh chóng tản ra, mở tất cả trận pháp ngoài động phủ đã được bày sẵn, dựng lên một màn sáng đỏ.

Giây lát người phụ nữ trung niên đã trở thành xương khô ngã xuống xuống đất, Kỳ Bắc Sơn đã bước vào trong động phủ. Cửa đóng lại, Kỳ Bắc Sơn mắt đỏ rực như là phát điên lấy ra tất cả tinh thạch lão tích lũy đặt trên mặt đất, bị một trận pháp loại nhỏ trên đất nhanh chóng hấp thu, khiến màn sáng đỏ ngoài động phủ biến hỗn tạp.

Tô Minh khoanh chân ngồi trên đỉnh đù Xích Mãng Phượng, thấy Kỳ Bắc Sơn trong thời gian ngắn dứt khoát hành động, hắn mặt không biểu tình vỗ đầu Xích Mãng Phượng. Con Xích Mãng Phượng lập tức ở trước mặt mấy trăm người từ trên trời lao hướng màn sáng đỏ hỗn tạp. Khoảnh khắc tới gần, không có triển khai thần thông thuật pháp, chỉ là dùng cái đầu khổng lồ của nó trực tiếp đánh vào màn sáng đỏ hỗn tạp. Khi va chạm nhau, một tiếng nổ kịch liệt vang lên, chỉ thấy trận pháp trong chớp mắt không tan vỡ, xé rách mà là...tản ra, hóa thành tro bụi bay lả tả, yếu ớt tựa như không tồn tại vậy. Màn sáng đỏ tản ra thì những tinh thạch ở trước mặt Kỳ Bắc Sơn trong động phủ cũng vỡ vụn theo.

Kỳ Bắc Sơn biến sắc. Ngoài động phủ, trên bầu trời Tô Minh đã bước ra một bước, rời khỏi đầu Xích Mãng Phượng. Hắn xuất hiện ngoài động phủ, tóc tung bay, quần áo phấp phới. Hắn nâng tay phải vỗ chưởng vào cửa động phủ. Khi đánh ra một chưởng thì trong người Tô Minh có vô cùng tận ngọn lửa bùng phát ra, như là biển lửa tràn ngập quanh hắn, khuếch tán ra ngoài, phạm vi cỡ mấy trăm mét chìm trong biển lửa. Có một Xích Mãng Phượng hư ảo huyễn hóa ra, ngửa đầu gầm lên theo một chưởng đánh vào cửa động phủ thì nó cũng dùng đầu va chạm. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Hình ảnh này khiến người xung quanh nhìn không biết đánh mở cửa động phủ là Tô Minh, hay là Xích Mãng Phượng ảo, tựa như bóng chồng khiến mấy trăm mét trừ biển lửa ra là tiếng nổ.

Nhưng một kích kia khiến người xung quanh vẻ mặt là lạ, họ thấy ra đòn đó không mạnh lắm, chênh lệch khá lớn với điều họ đoán. Trước đó họ nghĩ rằng người có thể thuần phục Xích Mãng Phượng, dẫn nó phá mở phong ấn thì chắc chắn là tu vi chủ vị giới, nhưng hôm nay nhìn thấy từ người Tô Minh lộ ra rõ ràng là địa tu, tuy nhiên họ không thể khẳng định ngay, lòng do dự, dù sao ở Thần Nguyên Phế Địa không hiếm thấy chuyện phong ấn tu vi của mình. Nếu Tô Minh cứ luôn lộ ra loại tu vi địa tu này thì trong Thần Nguyên Phế Địa mạnh ăn thịt yếu này, hắn đã hấp dẫn rất nhiều người chú ý, sẽ phải đối mặt tham lam và nguy hiểm với thuật phá phong ấn.

Khi cửa động phủ này tan vỡ thành bốn, năm mảnh dạt vào trong động, Xích Mãng Phượng ảo đụng vỡ cửa xong như là cầu vồng lửa vọt vào động phủ, biển lửa mấy trăm mét xung quanh khoảnh khắc như tìm ra chỗ trút, ồ ạt ùa vào động phủ.

Một tiếng nổ càng điếc tai kinh thiên vang vọng, Tô Minh lùi lại, lần nữa đứng trên đỉnh đầu Xích Mãng Phượng. Trước mặt hắn động phủ do núi nhỏ màu xanh tổ thành rung động, tan vỡ ra, vô số đá xanh rơi khỏi đá núi. Núi nhỏ sụp xuống hơn phân nửa, bên trong có tiếng gào thê thảm phát ra, Kỳ Bắc Sơn tóc tai bù xù vọt ra ngoài. Khi lão lao ra thì Nhạc Hoành Bang sớm chờ ở bên ngoài gầm lên, nhoáng người lên vọt tới chỗ Kỳ Bắc Sơn, trên bầu trời hai người triển khai điên cuồng chém giết.

Nhưng Kỳ Bắc Sơn không có ý ham chiến, bay giờ trong lòng lão ý nghĩ duy nhất là trốn, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy. Nếu để lão tìm được đường sống thì lão thề chắc chắn sẽ tìm hết cách trả thù lại. Lão đoán ra người mới nãy phá hủy cửa động phủ, thanh niên mà Nhạc Hoành Bang cầu cứu, tu vi của hắn không thể so sánh với lão, chỉ là địa tu mà thôi. Hắn có thể hủy sơn môn nhưng không cách nào tổn thương đến lão, điều duy nhất lão sợ hãi là Xích Mãng Phượng khổng lồ kia. Còn mấy trăm người xung quanh thì Kỳ Bắc Sơn nhìn ra được họ bởi vì Xích Mãng Phượng rời khỏi đất phong ấn, giật mình quá đi theo dõi chứ không phải thuộc hạ của đối phương, không phải đến tiêu diệt lão.

'Ta còn có cơ hội!" Giờ đây Kỳ Bắc Sơn không rảnh lo đến mặt khác, lão biết giờ là phút nguy hiểm sống chết, ra tay thì thi triển thần thông mạnh nhất của mình. Ngoài người lão huyễn hóa ra vô tận gió đen hình thành pho tượng ảo sáu tay quái dị, ảo ảnh sáu tay cầm sáu cây gậy to đánh hướng Nhạc Hoành Bang.

Tô Minh vẻ mặt như thường, không để ý Kỳ Bắc Sơn và Nhạc Hoành Bang chiến đấu mà nhìn hướng động phủ tang vỡ, đập vào mắt toàn là đá xanh.

Nhưng hạc trọc lông sau lưng hắn nhìn hắc ảnh sáu tay đó thì mắt sáng lên, chép miệng, trong mắt lóe tia sáng hưng phấn.

"Hình như...ăn ngon lắm, hình như lúc trước từng ăn qua thứ tương tự..." Hạc trọc lông nhoáng người lên hóa thành cầu vồng lao hướng Kỳ Bắc Sơn.

Nó tới gần rồi trong mắt chỉ thấy ảo ảnh sáu tay, há to mồm hút. Lập tức hắc ảnh sáu tay đang đấu với Nhạc Hoành Bang người run bần bật, nhanh chóng héo tàn, hóa thành từng lũ tơ đen bị hạc trọc lông nuốt trọn.

Hình ảnh này khiến Nhạc Hoành Bang ngây ra nhưng lập tức hưng phấn, thầm nhủ không uổng là người sơ đại, ngay cả sủng thú bên cạnh cũng kinh khủng như vậy.

Kỳ Bắc Sơn thì hét chói tai, lão vón định dùng thần thông biến thành hắc ảnh sáu tay bám chân Nhạc Hoành Bang để bản thân trón ra, nhưng đột nhiên xuất hiện hạc trọc lông khiến lão trở tay không kịp. Mắt lộ ra sự ác độc và quyết đoán, Kỳ Bắc Sơn chợt rống to.

"Bạo!!!"

Theo tiếng gầm, hắc ảnh sáu tay nhanh chóng hé rút bỗng tan vỡ, biến thành trùng kích mãnh liệt quét xung quanh, cùng lúc đó, cánh tay trái của Kỳ Bắc Sơn cũng nổ tung biến thành huyết khí ngập trời cuốn đi lão thuấn di ra xa.

Hắc ảnh sáu tay tan vỡ khiến Nhạc Hoành Bang lập tức thụt lùi, nhưng hạc trọc lông thì ngẩn ra bị trùng kích cực kỳ chật vật, còn đau lòng mỹ thực chỉ nuốt được một nửa đã mất đi, nó tức giận rồi. Mắt thấy Kỳ Bắc Sơn là thứ chết tiệt trong mắt nó sắp trốn thoát, hạc trọc lông cất tiếng chói tai vang vọng tám hướng.

"Giết lão! Thằng nhóc nào giết lão đó thì Hạc gia gia nhà ngươi có thưởng!!!" Hạc trọc lông hét chói tai giơ lên vuốt phải, lập tức ở móng vuốt xuất hiện một khối tinh thạch tím to cỡ bàn tay chẳng có chút tạp chất, toát ra linh lực thiên địa tinh thuần, tinh thạch tàn thứ nơi này không thể so sánh với nó.

Rõ ràng là một khối thượng phẩm linh thạch trong vật cất chứa của nó!

Loại linh thạch có phẩm chất thế này ở Thần Nguyên Phế Địa có thể nói dùng một khối sẽ thiếu đi một, rất là hiếm thấy. Khi nó lấy ra khối linh thạch này thì mấy trăm đôi mắt sáng lên, có người phản ứng nhanh vội bay lên, mang theo sát khí đậm đặc lao hướng Kỳ Bắc Sơn đang chạy trốn. Đây không phải một người giết chóc mà hơn phân nửa mấy trăm người cùng bay ra, tình hình khiến Kỳ Bắc Sơn phát ra tiếng gào tuyệt vọng. Lão không ngờ kết cuộc của mình sẽ là như vậy, bị một con súc sinh trọc lông treo giải thưởng diệt sát.

Đừng nói là lão, ngay cả Nhạc Hoành Bang cũng trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngờ chuyện xảy ra như vậy.

Thậm chí Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn động phủ xanh, nhìn hướng hạc trọc lông. Dù Tô Minh không còn tình cảm nhưng trong một giây ngẩn ngơ, hắn chợt nhớ đến ở đất Âm Tử hạc trọc lông ham thích và cướp bóc.

Mắt thấy xung quanh mấy trăm người l nhanh đến, toàn là kẻ địch, ánh mắt giết chóc khiến Kỳ Bắc Sơn gầm rống nâng lên tay phải, trong tay lão xuất hiện một khối tinh thạch có ba màu.

"Linh hồn tinh thạch!" Lập tức có người nhận ra tinh thạch ba màu này, mạnh khựng lại, sắc mặt biến đổi định thụt lùi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.