Chương trước
Chương sau
Trong gió tuyết bóng dáng Tô Minh dần bị bông tuyết che mất, khuất xa. Tu vi của hắn trong khảnh khắc đội mặt nạ liền tăng lên, từ hậu kỳ mệnh cách đạt đến viên mãn, theo đó hơi thở mệnh khuyết cảnh tràn ngập người hắn. Tử khí đậm đặc hình thành tuần hoàn trong người, hưng dù là đến mệnh khuyết cảnh thì bước chân Tô Minh vẫn không chút tạm dừng, lạnh lùng đi hướng phía xa.

Theo hắn rời đi, bầu trời đất Man tộc khoảnh khắc trời xanh tầng tầng dạt ra, lộ ra vòng xoáy âm tử to lớn đằng sau nó, vòng xoáy chậm rãi chuyển động phát ra từng tiếng nổ vang. Thanh âm vang vọng như có tiếng gầm, tựa như gào thét chú ngữ người ngoài nghe không hiểu.

Không lâu sau vòng xoáy trên trời xoay chuyển ngày càng nhanh, Tô Minh ở trong gió tuyết dưới đất ngẩng đầu, mặt đội mặt nạ màu đen, màu đen rất lạnh. Ánh mắt Tô Minh toát ra cũng vô tình, lạnh lùng. Hắn mặc áo trắng, thân thể thon dài, trừ lạnh lẽo ra có một loại dửng dưng thương sinh. hắn từ từ bay lên, đi hướng vòng xoáy trên trời.

"Hoan nghênh ngươi đến, Âm Tử Chi Tử của Âm Tử tàn giới. Không ngờ chưa đến bảy ngày mà ngươi đã đội mặt nạ..." Trong vòng xoáy từ từ truyền ra giọng tang thương, bên trong không có chút tình cảm dao động.

"Ồn ào!" Tô Minh đội mặt nạ lạnh lùng nói.

Khi hắn thốt lời lạnh băng thì khiến vòng xoáy khựng lại, kiểu nói chuyện không chút khách sáo cũng không có tình cảm dao động làm thanh âm già nua tạm dừng.

Nhưng dừng lại sau có tiếng cười to.

"Tốt lắm, không uổng là đoạn tình, mất đau. Âm Tử Chi Tử, lão phu vì ngươi mở ra con đường, tặng ngươi đi Thần Nguyên Phế Địa. Lần này truyền tống cần tiêu hao năng nguyên mà Âm Tử tàn giới tích lũy vạn năm qua, chúc... Ngươi thành công!" Giọng già nua cất tiếng cười to.

Chỉ thấy trên trời vòng xoáy âm tử nhanh chóng xoay vòng, rất nhanh vị trí chính giữa xuất hiện một hố đen to lớn.

Hố đen ngòm bên trong có từng đợt tia chớp tím lượn lờ, khi nó xuất hiện thì thân thể hắn biến thành cầu vồng xé gió lao hướng cái hố.

Không lâu sau Tô Minh ngày càng tới gần, lúc hắn đến ngoài hố đen thì thân thể tạm dừng, quay đầu nhìn mặt đất phía dưới.

Vị trí cao nhất bầu trời, đất Man tộc như thu nhỏ vô số lần, có thể thấy toàn bộ. Ánh mắt từ Tây Minh nhìn hướng Nam Thần, nhìn Nam Thần hắn như trông thấy Cửu Phong.

Hắn thấy Nhị sư huynh đi ra khỏi động phủ Cửu Phong, sau lưng y là Hổ Tử, còn có Đại sư huynh thoát khỏi trạng thái hóa đá. Nhưng ánh mắt Tô Minh lạnh lùng, lạnh băng khiến bất cứ ai quen thuộc cảm thấy xa lạ. Tô Minh quay đầu đi không nhìn mặt đất nữa, nhấc chân lên đi vào trong cái hố.

Khoảnh khắc Tô Minh bước vào hố đen thì không khí sau lưng hắn, hạc trọc lông phát ra tiếng rít sắc nhọn, thân thể thành cầu vồng đủ xuyên thấu không trung lúc hắn bước vào hó đen thì nó lao nhanh theo sau, cùng vọt vào trong hố đen.

Thần Nguyên Phế Địa.

Tồn tại trong trời sao mênh mông, không thuộc về khu vực đất Âm Tử, nói chính xác hơn thì nó ở ngoài đất Âm Tử, cùng một trời sao với hạo dương không trung bốn chân giới.

Nơi này có người tội ác ngập trời nhưng khó bị giết của bốn chân giới trong vô số vạn năm qua đã bị trục xuất vào đây. Bên trong có đủ kẻ hung ác dữ tợn, có đại quân do nhiều cường giả mỗi năm ngàn năm bốn chân giới lại đổi một lần trấn giữ Thần Nguyên Phế Địa.

Họ trấn giữ không chi vì phòng ngừa những kẻ bị phán là tội ác quay về, quan trọng hơn là trấn án dân dị tộc trong Thần Nguyên Phế Địa.

Trời sao nguyên Thần Nguyên Phế Địa tồn tại vô số tu chân tinh bị vứt đi, thật nhiều khí thể có độc tràn ngập trong trời sao bị vứt bỏ. Những khí thể mạnh mẽ, người tu vi hơi yếu chút ngửi thấy liền toàn thân mục rữa mà chết.

Thần Nguyên Phế Địa có phạm vi cực kỳ khổng lồ, rất ít người biết kích cỡ cụ thể của nó. Đồn rằng chỗ này từng rất phì nhiêu, nhưng vì cuộc chiến tranh giữ bốn chân giới và cái gọi là dị tộc khiến nó trở thành phế tích.

Có rất nhiều lối vào Thần Nguyên Phế Địa, nhưng lối ra thì mấy năm qua chỉ phát hiện một chỗ. Chỗ lối ra tồn tại một phong tỏa, do bốn chân giới sắp đặt, ngưng tụ nhiều cường giả đến trấn áp chỗ này. Tựa như một cái khe vô số vạn năm chống đỡ nhiều lần Thần Nguyên Phế Địa trùng kích chỗ này.

Đây là khe rãnh tồn tại vượt qua mấy ngàn tu chân tinh tổ thành, chúng nó ngưng tụ cùng nhau bày ra đại trận phọng tinh tỏa không, nghiêm ngặt phong tỏa lại Thần Nguyên Phế Địa. Thậm chí ngoài lối ra tồn tại thuật trấn áp các khổng lồ, tất cả đều vị phòng bị dân dị tộc Thần Nguyên Phế Địa.

Còn những kẻ tội ác ngập đầu của bốn chân giới, lý do trục xuất vào Thần Nguyên Phế Địa là vì để họ xung đột với dân dị tộc, để họ tàn sát lẫn nhau, tranh đoạt cơ hội sống tiếp ở trong tinh vực vốn bần cùng bị vứt bỏ.

Bên trong Thần Nguyên Phế Địa thì sống là loại khao khát, chỉ có sống mới có khả năng vô hạn. Nhưng tài nguyên khan hiếm, thiếu thốn thức ăn, linh lực thiên địa hỗn loạn làm chỗ này vì tranh giành tài nguyên mà thường phát động cuộc chém giết thảm khốc. Bốn chân giới rất vui vẻ thấy điều đó, chỉ cần phong kín lối ra, thường bỏ vào tội nhân, chừ thời gian trôi qua, dần hủy diệt chốn này.

Cách nghĩ này không phải không có chỗ hở, nhưng vô số vạn năm bốn chân giới trấn áp, tất cả lỗ hổng dần bị mọi cách bù đắp làm chỗ này trở thành địa ngục. Sự thật thì nơi này đúng là địa ngục, một cái lồng, một Thần Nguyên Phế Địa điên cuồng. Năm đó bốn chân giới và dị tộc chiến đấu, mấy năm qua chết chóc khiến Thần Nguyên Phế Địa tồn tại vô tạn tử khí. Mức độ tử khí đậm đặc mặc dù không thể so sánh với đất Âm Tử nhưng không kém hơn bao nhiêu. Thậm chí có nơi càng đậm hơn, nhưng cũng có một số khu vực rất mỏng.

Tô Minh nằm trên mặt đất màu đỏ, từng đợt mùi máu khiến người buồn nôn xen lẫn nóng bức tràn ngập. Chỗ này là một góc tu chân tinh bị vứt bỏ. Đây là tu chân tinh đầy núi lửa, có không ít chỗ quanh năm núi lửa phun trào khiến không khí tồn tại vị nóng cháy làm người hút vào như cơ thể bị thiêu đốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tô Minh nằm đây đã ba ngày, chỗ này là lần đầu tiên hắn xuất hiện lúc mới bước vào Thần Nguyên Phế Địa, thật nhiều khí thể độc và tử khí mỏng manh làm chỗ này không quá thích hợp cho cư ngụ trong Thần Nguyên Phế Địa, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Đối với Tô Minh thì tử khí mỏng manh chốn này làm hắn vừa xuất hiện toàn thân như sắp hòa tan, có nhiều khói đen toát ra, đây không phải lần đầu tiên Tô Minh gặp trạng thái như vậy. Nơi này độ tử khí đậm đặc không đủ khiến thân hình âm tử của hắn không thể thích ứng, do đó xuất hiện loại già nua. Trước kia vào lúc này từ trong ra ngoài cảm giác đau đớn như thủy triều từng đợt nhấn chìm Tô Minh. Nhưng lần này, Tô Minh bình tĩnh nhìn lên trời, nhìn khung trời hỗn loạn, người hắn không hề thấy đau đớn.

Bởi vì hắn đã cắt đứt đau.

Bầu trời chỗ này dù rằng hõn độn nhưng có cảm giác Tô Minh chưa từng nếm qua, đó là trời sao thật sự, không phải bầu trời ảo ảnh Man tộc do vòng xoáy âm tử hình thành.

Thân thể già nua và hòa tan liên tục ba ngày trên người Tô Minh, cộng thêm bốn phía tràn ngập khí độc khiến quần áo hắn mục nát, làm thân thể hắn trong hòa tan và hồi phục dần xuất hiện từng bọc mủ xấu xí. Nhưng Tô Minh giống như không biết vậy, vẫn yên lặng nằm đó nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ cái gì. Mặt nạ trên mặt hắn từ khi tới Thần Nguyên Phế Địa thì từ từ hòa tan, như là thấm vào làn da Tô Minh, hình như biến mất, khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra, nhưng hắn có thể cảm giác nó tồn tại.

Hạc trọc lông nằm sấp một bên, hóa thân thành tảng đá màu đỏ, trên tảng đá có hai con mắt long lanh nhìn Tô Minh. Độc khí chỗ này làm nó hơi khó chịu, nhưng không giống như Tô Minh bởi vì tử khí thưa thớt mà hòa tan và già nua. Lý do nó biến thành tảng đá là vì sau khi nó đến đây, chẳng hiểu sao mà có cảm giác quen thuộc, dường như...nếu nó giữ bộ dạng hạc trọc lông, bị người thấy thì sẽ gặp kết cuộc rất thảm. Vậy nên nó bản năng ở bên cạnh Tô Minh biến ra hình dạng như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến hoàng hôn ngày thứ ba, tồn tại trong trời đất cực nóng cùng độc khí hơi tán đi chút, mắt Tô Minh bỗng chợt lóe, lạnh lùng nhìn phía xa. Hạc trọc lông ở một bên biến thành tảng đá lập tức giấu đi đôi mắt.

Không lâu sau từ phía xa có tiếng bước chân vội vã, bảy, tám người gầy nhom vác một cai xác lao nhanh tới đây. Đột nhiên người dẫn đầu, người đàn ông trung niên gầy da bọc xương nhưng mắt rất sáng lóe tia sáng, người này vác một cái xác đang mục rữa chợt khựng bước chân. Gã tạm dừng thì bảy người sau lưng cũng dừng lại. Người đàn ông trung niên mặc áo dài màu tím, bị rách nhiều lỗ, rất to lớn, hiển nhiên không phải bộ đồ của người đàn ông trung niên gầy.

Người đàn ông trung niên áo tím tạm dừng, nhìn hướng Tô Minh nằm phía xa, có một người đằng sau lưng gã đặt xác xuống vọt hướng hắn. Tốc độ người đó rất nhanh, khoảng cách mấy trăm mét đã đến gần, tu vi không kém gì Tô Minh toát ra ngoài, đó là một ông lão gầy. Ông lão da bọc xương, người còng queo đi tới bên cạnh Tô Minh, nhìn đôi mắt lạnh lùng của hắn, bỗng nở nụ cười.

"Thủ lĩnh, chỗ này còn có một tế phẩm có thể hiến cho thần linh, đặc biệt là hắn chưa chết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.