Trên bầu trời ba đạo nô đấu với hoàng long bây giờ tiếng nổ không dứt định rời khỏi ánh sáng vàng hạn chế. Nhưng hoàng long mệt mỏi gầm lên làm ánh sáng vàng càng mãnh liệt, hiển nhiên hoàng long đã thi triển tất cả tu vi có thể.
Vũ Huyên mặt xám tro, hơi thở minh tử đậm đặc từ người cô tản ra lượn lờ xung quanh khiến người thấy không rõ bên trong. Nhưng không ngừng vang tiếng nổ cho biết cuộc chém giết kịch liệt giữa Vũ Huyên và đạo nô. Nhưng Vũ Huyên dù gì không phải tu vi bước thứ ba, nuốt vào đan dược có phản phệ rất mạnh, bây giờ chiến đấu có thể nói là cô cắn răng dốc cạn sức. Cô không biết tại sao mình làm như vậy, nếu chỉ là giao dịch mua bán thôi thì không nên cố chấp như thế. Nhưng mỗi lần cô muốn từ bỏ, định khiến hoàng long mang mình rời đi thì trong đầu sẽ hiện ra Tô Minh và mấy sư huynh ở cùng một chỗ vui vẻ cười.
Nụ cười toát ra ấm áp khiến Vũ Huyên thấy ấm lòng, làm cô lưu luyến.
[Huyên Huyên, biết mẹ đặt tên cho con như vậy có ý gì không?]
Trong đầu Vũ Huyên hiện ra ký ức sâu dưới đáy lòng, quý giá nhất, đó là mỗi đêm cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo, hồi ức duy nhất làm bạn với cô.
[Con gái ngoan, đừng nghịch nữa, đợi mẹ làm xong áo da cho con, sau này con có ra ngoài đánh nhau với đám nhóc sẽ không chịu thiệt.]
[Mẹ phải đi rồi, đến nơi rất xa. Huyên Huyên đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050845/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.