Chương trước
Chương sau
"Lần này hộ pháp là chuyện rất quan trọng với Tô Minh, nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn. Bởi vì nếu giữa đường bị người quấy rầy khiến lần thi pháp này thất bại, chẳng những Đại sư huynh không thể thức tỉnh, rất có thể vĩnh viễn như vậy, ý thức tán đi, thành pho tượng đá không đầu thật sự. Cùng lúc đó Hổ Tử bảo vệ ý thức của Đại sư huynh cũng sẽ vì ý thức y tan biến mà liên quan không ngủ tỉnh, như là vô hồn, mặc dù thân thể không bị gì nhưng đã đánh mất hồn. Còn có Nhị sư huynh, y là người thi pháp chính, lấy bản thân triển khai thần thông, dẫn động thiên quỷ thuật để thức tỉnh Đại sư huynh, nếu mà bị quấy rầy thất bại thì thiên quỷ phản phệ, từ nay y trử thành một trong thiên quỷ không có lý trí, cũng gọi là thiên địa tàn hồn, vạn kiếp bất phục.

Hổ Tử biết hậu quả bị quấy rầy nhưng vì Đại sư huynh, gã bất chấp, hơn nữa gã tin tưởng tiểu sư đệ Tô Minh dù có chuyện gì cũng sẽ không để người quấy rầy, trừ phi tiểu sư đệ chết. Nếu thật sự có nguy hiểm làm tiểu sư đệ chết thì cho dù họ không thi pháp cũng sẽ chín chết một sống.

Nhị sư huynh cũng biết hậu quả, nếu không phải họ là người Cửu Phong thì y sẽ không mạo hiểm làm như vậy. Nhưng vì Đại sư huynh, cho dù y có trả cái giá đắt hơn thì vẫn lựa chọn như vậy. Họ giao sinh mệnh của mình cho Tô Minh. Đối với hắn, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử là rất quý giá trong đời hắn, hắn sẽ không cho phép bất cứ ai quấy rầy họ.

Ánh trăng rơi rụng trên mặt đất, Tô Minh xếp bằng trên tảng đá. Hắn nhìn Nhị sư huynh nhắm mắt tĩnh tọa, linh hồn tản ra dung nhập và trời đất, nhìn Hổ Tử ngủ say và pho tượng Đại sư huynh không đầu. Hắn còn nhớ trước khi thi pháp Nhị sư huynh đã nói một câu.

"Lần này thi pháp nhanh khoảng ba tháng, chậm thì nửa năm, nhưng có tiểu sư đệ lấy đến những vu nguyên huyết, chỉ cần quá trình suôn sẻ thì ta có tin chắc gần mười phần khiến Đại sư huynh...thức tỉnh!"

Tô Minh tỏa ra ý hồn lượn lờ toàn Cửu Phong, cảm nhận hai ngày nay sắp đặt nhiều cấm chế trận pháp ngoài Cửu Phong, ở đó có Hổ Tử đích thân bày ra trận pháp. Có thể nói xung quanh vạn dặm nguyên Cửu Phong tràn đầy cấm chế, những thứ này chỉ là phòng vệ tầng ngoài. Còn có vách núi cũng tồn tại cấm chế, đó là Tô Minh sắp đặt. Hắn khoanh chân ngồi trên tảng đá, hít sâu một hơi, yên lặng bảo vệ, chờ đợi thời gian trôi qua, Đại sư huynh tỉnh lại. Hắn rất mong muốn Đại sư huynh thức tỉnh, bốn sư huynh đệ họ cùng một chỗ vui vẻ, cùng đi Tây Minh, đi Bắc Châu, cùng hắn đi nhìn xem Tây Minh thật sự có Ô Sơn, có Lôi Thần hay không, cùng đi tiên tộc, đi tìm sư tôn, đi huyết tẩy trời sao tiên tộc.

Ngẫm nghĩ, Tô Minh giống như con nít lộ nụ cười vui vẻ. Rất ít khi thấy hắn cười như vậy, chỉ lúc ở Cửu Phong thì nụ cười của hắn mới thuần túy như thế, không có tâm kế, không có tính toán, chỉ có ấm áp thân tình.

Cửu Phong như là nhà.

Tô Minh nhìn Nhị sư huynh, Đại sư huynh, Hổ Tử, hắn tươi cười ánh mắt càng kiên quyết.

Bất cứ ai, bất cứ thế lực gì, trừ phi đạp qua thân thể hắn, nếu không thì hắn tuyệt đối không cho phép thời gian thi pháp này bị quấy rầy một chút nào.

Thời gian trôi qua từng ngày, đỉnh núi Cửu Phong tràn ngập trận pháp, dù là đám Vũ Huyên chỉ có thể ở bên ngoài. Nếu như có dấu hiệu xâm nhập thì sẽ bị Tô Minh không nương tay đánh trả.

Bất cứ ai đều không được đạp vào đỉnh núi dù chỉ nửa bước.

Không khí áp lực dần đè nặng trong ngoài Cửu Phong, nhưng bên trong ẩn chứa sự thấu hiểu. Tất cả người ở Cửu Phong đều tuân theo ước định Tô Minh đặt ra, không được bước vào đỉnh núi.

Chớp mắt đã bảy ngày, sáng sớm ngày thứ tám, trên một góc đất Đông Hoang, có một bộ lạc loại nhỏ. Bộ lạc này không lớn, quy mô cỡ mấy trăm người.

Trước kia sáng sớm tiểu bộ lạc khói bếp vừn quanh, con nít chơi đùa trong trẻo vui vẻ. Người Man tộc nam thì săn thú, nữ thì chăm sóc người già, yên tĩnh không có tiên tộc, vui vẻ sống.

Nhưng hôm nay bộ lạc sáng sớm không có khói bếp, không có tiếng chơi đùa vui vẻ, có chỉ là từng tiếng hét yếu ớt thê lương. Tiếng hét đủ khiến người nghe tinh thần rung động, là giọng con gái hét chói tai khi tuyệt vọng.

Trong bộ lạc máu khô giăng khắp nơi, từng cái xác người già, đàn ông, đàn bà, con nít nằm rải rác trên mặt đất. Từ máu khô có thể thấy họ đã chết mấy tiếng đồng hồ, vẻ mặt tuyết vọng chất chứa mờ mịt, hình dạng chết rất thảm thiết. Không nhìn thấy sự phản kháng, dường như là đồ sát đơn phương. Thậm chí có một đứa bé mới chỉ bốn, năm tuỏi cả người bị đóng đinh trên cây, thân thể yếu ớt đã sớm lạnh băng, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh ngắt lộ ra thống khổ, có thể thấy nó chịu đựng đau đớn đến chết.

Trong bộ lạc có năm người đàn ông lạnh lùng đứng ngoài lều, họ đều mặc đồ đen, trên quần áo tràn ngập ánh sáng sao. Họ thờ ơ vứi mấy trăm cái xác trong bộ lạc.

Trong lều truyền ra tiếng con gái hét thảm thiết, thanh âm đó do các cô gái khác nhau phát ra suốt một đêm.

Sáng sớm qua đi, bầu trời sáng sủa dường như không muốn nhìn thấy hình ảnh thê thảm dưới đất, dần nổi mây đen, mưa rơi tí tách. Khi giọt nước rơi xuống thì tấm rèm vén lên.

Một thanh niên vừa sửa sang quần áo vừa đi ra, trên bộ đồ cũng có ngôi sao, những ngôi sao từ từ chuyển đọng khiến gã như ngăn cách với thế giới này.

Gã chính là thiếu chủ trong miệng người tiên tộc, ở Đạo Thần Tông thân phận cực kỳ cao quý, Đạo Nguyên!

Tay gã cầm quạt, vẻ mặt kiêu ngạo đi ra, rèm rũ xuống không để người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Nhưng mưa rơi gió thổi tới tốc lên rèm, lộ ra hình ảnh địa ngục trần gian.

Đó là mười cái xác nữ đều trần truồng, họ trợn to mắt, trong mắt tuyệt vọng và chết lặng đủ khiến người chết đứng.

"Man tộc này không thú vị gì cả, không có cả một cường giả cho ra dáng, đàn bà càng thô tục không đáng vào mắt. Mấy ngày nay miễn cưỡng cho qua, thật chán chết." Thanh niên cầm quạt lắc đầu vẻ mặt tiếc nuối đi ra ngoài bộ lạc.

Gã đi tới đất Man tộc đã vài ngày, đất Tây Minh, Bắc Châu chỉ vội vàng lướt qua, có hơn trăm bộ lạc bị hộ vệ của gã giết, nhiều cô gái bị làm nhục ngược giết nhưng không gặp phải con người, hay việc gì khiến gã hứng thú.

"Nhưng chỗ này là người âm tử, hì hì, Đạo Nguyên ta chơi nhiều đàn bà đất Âm Tử quay về tông môn chắc có thể khoe khoang một lúc." Thanh niên chân đạp máu, giẫm lên từng cái xác.

Năm người áo đen sau lưng gã mặt không biểu tình, dường như có trời sụp đất nứt trước mặt họ sẽ không biến sắc, từ người toát ra sát khí đậm đặc, đây là năm kẻ lạnh lùng vô tình đẫm máu. Trên người họ từng đợt dao động kinh người phong tỏa trong thân thể nêu không nhìn ra tu vi được, nhưng bị Đạo Nguyên kêu gọi đi vòng xoáy âm tử đất Man tộc thì hiển nhiên không phải kẻ yếu.

"Thời gian cũng sắp tới lúc rồi, đi Nam Thần xem coi, đạo nô thập cửu, sưu hồn sao rồi?" Thanh niên đi ra khỏi bộ lạc chết chóc, lạnh nhạt hỏi.

"Bẩm công tử, không tìm ra chỗ Man Thần Man tộc ở, nơi này lại hạn chế thần thức. Nhưng một đường đi tới, nếu Man tộc thật sự có Man Thần thì chắc chắn ở Nam Thần." Một trong năm người áo đen trầm giọng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

"Vậy thì đi Nam Thần một chuyến rồi rời khỏi đây, chỗ này chẳng có gì vui cả." Thanh niên khép cây quạt, đạp không mà lên. Sau lưng gã năm người đạo nô đi theo lao nhanh hướng Nam Thần.

Thanh niên bay nhanh trên trời, ngáp dài, đôi khi nhìn dưới đất, biểu tình đầy khinh thường. Trong mắt gã, tất cả mọi người chỗ này giống như chưa có trí tuệ, mặc da thú, áo thô gai sam còn đữ chút, kém xa Đạo Thần Tông của họ.

"Nguyên thủy, nhưng lại không dã man, quá chán." Thanh niên khinh thường thu lại tầm mắt.

Năm người sau lưng gã không nói lời nào, yên lặng đi theo. Đối với họ thì chỗ này có nguyên thủy hay không chẳng quan trọng, sứ mệnh của họ là bảo vệ an toàn cho công tử, giết người mà công tử kêu biểu. Năm người thấy đất Man tộc thật sự yếu ớt không chịu nổi một kích, dù có vài Man tộc tu vi miễn cưỡng đỡ một chút, tối đa khoảng giữa bước đầu tiên và thứ hai, bóp nát dễ như con kiến. Chỉ có mấy chỗ cần chú ý, như là Đông Hoang tháp, Đại Ngu hoàng cung đất tiên tộc giáng trần, những chỗ đó năm người tự động né tránh, không nói cho thanh niên biết.

Không lâu sau, khi thanh niên không có hứng thú gì, không nhìn xuống đất nữa thì họ rời khỏi đất Đông Hoang, xuất hiện trên Tử Hải.

"Công tử, đất Nam Thần vỡ vụn hóa thành vô số đảo, trong đó nhiều đảo cư ngụ một ít người Man tộc, trong những đảo này có ba hòn lớn nhất, chắc số người cũng là nhiều nhất." Trong năm người áo đen có một người cầm la bàn, trên la bàn là bản đồ địa hình nguyên Man tộc.

"Trực tiếp đi một trong ba đảo lớn nhất đi." Thanh niên ngáp, vung tay phải, lập tức trước người xuất hiện thuyền dài màu đen cỡ mười mét.

Gã bước vào thuyền, năm người theo sau. Thuyền dài vèo một tiếng lao nhanh tới trước, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Không bao lâu sau, trên thuyền dài thanh niên chán đến chết lấy cây quạt ra, mắt quét mặt đất chợt mở to mắt.

"Ngừng lại!!!" Gã vội hét.

Thuyền dài ngừng giữa không trung, dọc theo ánh mắt của thanh niên, trên Tử Hải có một hòn đảo, đó là đảo Nam Trạch nơi Phương Thương Lan ở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.