Chương trước
Chương sau
Đây là lần đầu tiên Tô Minh bước vào tầng thứ chín Đông Hoang tháp. Khảnh khắc hắn bước vào tầng này, nguyên Đông Hoang tháp chấn động, từng tầng vòng sáng tỏa quanh tháp, khuếch tán tám hướng. Theo nó khuếch tán, tầng thứ nhất Đông Hoang tháp sáng ngời, ngay sau đó tầng thứ hai, tầng thứ ba...mãi đến tám tầng đầu đều tỏa ánh sáng chói lòa, còn tầng thứ chín thì ở giữa sáng và tối, nhanh chóng biến đổi.

Vòng sáng sóng gợn xung quanh nếu nhìn kỹ thì là tám cái. Tám vòng sáng đại biểu Tô Minh vượt qua tám tầng lầu tháp. Khi hắn bước vào tầng thứ chín thì nó bùng phát ra. Hiển nhiên tầng thứ chín là một giới hạn, nếu không bước vào đó thì sẽ không khiến biến dị như hiện giờ. Chỉ có người có thực lực bước vào tầng thứ chín mới khiến Đông Hoang tháp tỏa ánh sáng chói lòa.

Ánh sáng chớp mắt phủ toàn Đông Hoang đại lục, thậm chí có xu thế khuếch tán xa hơn. Chỉ chớp mắt Man tộc toàn Đông Hoang đại lục dù đang làm chuyện gì đều ngừng lại, lần lượt ngẩng đầu, bị tám sóng gợn trên trời lan tỏa hấp dẫn.

Dù là trong rừng cây Tiền Thần giả chết cũng bản năng mở mắt ra, nhìn sóng gợn trên trời ngây người. Bên kia ông lão hạc trọc lông biến thành đang lải nhải với ba thanh niên Man tộc cũng sững sờ. Ba thanh niên ở trước mặt nó cũng như vậy.

Đất Man tộc, tất cả người có huyết mạch Man tộc khi thấy vòng sáng trên trời thì đều cảm nhận sôi sục huyết mạch đã lâu từ một năm trước!

Đây là sôi sục từ Man Thần, chỉ dẫn vô hình đến từ trong huyết mạch!

"Man Thần, là Man Thần!!! "

"Man Thần lại xuất hiện!!! "

Toàn Man tộc trong chớp mắt này từ các vị trí dấy lên tiếng nổ ngập trời.

Họ đã tìm Tô Minh một năm, tìm Man Thần của họ khắp Đông Hoang tháp. Một năm không có chút manh mối nhưng họ không từ bỏ, phạm vi còn khuếch lớn hơn, không ngừng mà tìm, bọn họ vững tin rằng Man Thần của họ không chết, họ vững tin Man Thần của họ còn sống.

Bây giờ cảm nhận huyết mạch chỉ dẫn, tiếng kêu gọi kích động bùng nổ, dấy lên trong toàn đất Đông Hoang, từng cầu vồng lao nhanh xé gió hướng tới chỗ truyền ra tầng tầng sóng gợn.

Đặc biệt là những bộ lạc, người Man tộc gần với Đông Hoang tháp cũng trong chớp mắt tinh thần rung đọng thấy vòng sáng sóng gợn và ngọn nguồn...tám tầng lầu Đông Hoang tháp tỏa sáng.

"Man Thần ở Đông Hoang tháp!" Từng tiếng kích động quanh quẩn, những người cách gần dốc hết tốc độ lao nhanh đi.

Đông Hoang đại lục Xích Lôi Thiên, Huyết Sát và thủ lĩnh Vô Song bộ lạc, đại trưởng lão Chúng Sinh Tông Thiên Khải ở vị trí khác nhau, vì Man tộc vùng lên mà bỏ công sức. Khi sóng gợn quanh quẩn trên trời thì họ cùng ngẩng đầu, biến thành cầu vồng lao hướng trên trời.

Người Mệnh tộc trong một năm nay, theo khi ấy cảm nhận Tô Minh tồn tại mà tụ tập lại thì họ không rời khỏi đất tiên tộc giáng trần quá xa, cư ngụ gần đó, không trao đỏi gì với bộ lạc khác.

Bọn họ đặc biệt, không tiếp xúc với người, họ là Mệnh tộc!

Giống như năm đó sinh hoạt tại Chúc Cửu Giới lần nữa xuất hiện vậy, nhưng không còn từng giây phút nguy hiểm. Khu vực họ cư ngụ trong một năm nay không ngừng bị cải tạo, dần trở thành chỗ thích hợp cho Mệnh tộc phát ra sức chiến đấu càng mạnh.

Một năm nay họ cũng đi tìm Tô Minh, tìm Mặc Tôn của họ, giờ thì trên trời sóng gợn lan tỏa. Tất cả người Mệnh tộc kích động đứng lên, hóa thành cầu vồng lao nhanh hướng Đông Hoang tháp.

Man tộc nguyên Đông Hoang đại lục hành động, nhiều đảo Nam Thần đa số người Man tộc cũng làm tương tự. Man tộc đếm hoài không hết lao nhanh trong trời đất, mục tiêu của họ chỉ có một, là Đông Hoang tháp!

Bên ngoài gió mưa dấy lên, Tô Minh không hề biết. Hắn đang đứng ở tầng thứ chín Đông Hoang tháp, xung quanh là một mảnh ánh sáng vàng cực kỳ nồng dậm. Những ánh sáng vàng tỏa ra hơi thở vị giới vòng quanh Tô Minh, khiến bóng dáng hắn như ẩn như hiện trong hơi thở.

Những hơi thở vị giới này còn vòng quanh, không ngừng dung nhập vào người Tô Minh. Tô Minh nhắm mắt lại, tu vi trong người vận chuyển nhanh chóng hấp thu, hóa thành lực lượng mệnh cách cảnh.

Đây là tạo hóa của Đông Hoang tháp, loại tạo hóa này là lần thứ chín Tô Minh có được. Năm đó khi hắn bước vào tầng thứ nhất Đông Hoang tháp bị trọng thương, lần đầu tiên có được tạo hóa này khiến vết thương hồi phục, từ nay về sau vượt qua từng tầng, hắn dần hiểu về tháp hơn.

Đây là một tháp cao phong kín vạn năm, mỗi một tầng chỉ có người thứ nhất vượt qua mới được ban cho tạo hóa này.

Bây giờ trong Đông Hoang tháp chỉ có một mình Tô Minh!

Lát sau khi Tô Minh mở mắt ra thì thân thể tràn ngập cảm giác xuất trần. Hắn đứng đó, yên lặng cảm nhận tu vi trong người. Lực vị giới tầng thứ chín vượt xa tám tầng trước, hấp thu nó khiến tu vi của hắn được tẩm bổ nhiều. Bạn đang đọc truyện tại - truyentop.net

" Cách đỉnh sơ kỳ mệnh cách còn kém chút, nhưng nếu tiếp tục vượt qua thêm mấy tầng nữa, có lẽ sẽ đạt được đỉnh sơ kỳ mệnh cách." Tô Minh hít một hơi sâu ánh sáng vàng nơi này mang theo hơi thở vị giới, nhấc chân lên đi ra khỏi vị trí chính giữa tầng thứ chín.

Giây phút bước ra, mắt Tô Minh hoa lên, khi mọi thứ rõ ràng thì trước mắt có một ngọn núi cao ngất.

Núi này rất cao rất cao, trên bầu trời xanh không thấy đỉnh núi, chỉ có thể thấy vô số tầng mây che giấu đi nó.

Đằng sau núi, trên bầu trời có một thiên hà, mênh mông vô hạn liên tiếp cùng mặt đất, nước sông cuồn cuộn như là thác nước rơi xuống đất. Phương xa hơn nó đảo ngược lên trời, hòa vào con sông, hình thành tuần hoàn thiên hà. Dù chỗ này cách rất xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy rì rào.

Nhưng núi quá cao, Tô Minh thấy thiên hà bị núi che mất một nửa, không nhìn hoàn chỉnh được.

Nhất sơn, nhất hà, còn có sa mạc khắp mặt đất.

Sa mạc là toàn bộ, cuốn gió cát mang theo tiếng nức nở quanh quẩn tám hướng, che đi núi, sông trong mắt Tô Minh.

Đây, chính là tầng thứ chín Đông Hoang tháp.

"Tầng chín Đông Hoang tháp, nhất sơn nhất hà nhất hoang mạc, người vượt tầng này có thể thi triển toàn bộ tu vi đập nát tất cả, có thể hiểu ra ý cảnh nơi này thì tự nhiên phá. Hai lựa chọn, hai con đường." Một giọng ồm ồm quanh quẩn từ bốn phương tám hướng.

Thanh âm kia toát ra cảm giác năm tháng, dường như tồn tại ở đây đã rất lâu rồi.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Minh nghe thấy thanh âm đó, hễ bước vào tầng tháp lần đầu tiên thì sẽ có thanh âm như vậy, nhưng chỉ một lần thôi, lần thứ hai bước vào thì nó không hiện ra.

Mắt Tô Minh chợt lóe, tiến tới một bước, trong thời gian ngắn hắn biến mất, khi xuất hiện đã ở một khối đá nhô lên giữa núi. Hắn đứng đây đưa mắt nhìn, thiên hà cực kỳ rõ ràng hiện ra trong mắt.

Thiên hà bàng bạc, tiếng nước ầm ĩ truyền khắp bốn phía. Nhưng mà khoảng cách gần nơi này cùng mới rồi bước ra khỏi vị trí chính giữa tầng thứ chín dường như không có gì thay đổi khác biệt cả.

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi dưới chân, nhoáng người hóa thành cầu vồng lao hướng đỉnh núi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng đồng hồ sau, Tô Minh nhíu mày. Hắn vẫn ở trong núi, ngẩng đầu thì ngọn núi kia vẫn giấu trong mây mù. Cho dù hắn đã ở nơi cao thì không cách nào bước vào đỉnh núi. Hơi suy tư, Tô Minh cúi đầu nhìn mặt đất, lát sau con ngươi co rút.

" Núi này vô tận..." Tô Minh thì thào.

Độ cao của ngọn núi này lúc trước hắn thấy chỉ là rất cao, nhưng hôm nay bước vào rồi thì thấy ra chút manh mối. Núi như vô biên vô hạn, hắn bước lên một khoảng là kích cỡ của nó sẽ kéo dài một khoảng.

Như vậy là không có tận cùng, không có đỉnh núi.

Im lặng không lâu sau thân thể Tô Minh hóa thành cầu vồng rời khỏi ngọn núi, lao nhanh hướng thiên hà trước mặt. Nhưng mặc kệ hắn dùng tốc độ nhanh bao nhiêu thì khoảng cách thiên hà trong tầm mắt giống y như đúc, khoảng cách giữa hai bên như là độ cao ngọn núi kia, Tô Minh tới gần thì nó không ngừng kéo dài.

Loại cảm giác tương tự này Tô Minh ở trên tế đàn sau núi Mệnh tộc cư ngụ ở Chúc Cửu Giới có gặp phải. Tế đàn vĩnh viễn ở đằng trước, mặc kệ tốc độ nhanh cỡ nào cũng không tới được. Mặc dù Tô Minh được ông lão Âm Linh tộc chỉ điểm xông qua tế đàn, nhưng bây giờ núi, sông này lấy tu vi hiện tại của Tô Minh thấy bên trong ẩn chứa thâm ảo vượt xa tế đàn Chúc Cửu Giới.

Tô Minh dần ngừng lao đi, thân thể chậm rãi rơi xuống mãi đến trên sa mạc. Hắn khoanh chân ngồi đó, nhìn cát vàng dưới đất. Hắn mơ hò cảm nhận trong núi, sông, sa mạc ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc, ý nghĩa này nếu mà hiểu ra được thì hắn lĩnh ngộ về mệnh càng sâu hơn.

"Liệt Sơn Tu, ngài lấy Đông Hoang tháp này xuất hiện hóa thành một trận dương mưu, khiến tiên tộc tự tàn sát nhau, khiến Man tộc có hy vọng trỗi dậy. Tác dụng của tháp này đối với tiên tộc là lấy được thứ chúng khát vọng, ngài để lại cảm ngộ với vị kiếp ở đỉnh tầng. Còn đối với Man tộc thì Đông Hoang tháp là giúp họ tăng cao tu vi, nơi rèn luyện để người toàn Man tộc tăng lên. Tám tầng trước từ cạn đến sâu để lại công pháp tu hành liên quan ác linh tộc, di thị tộc. Ở tầng thứ sau giới thiệu hai tộc quần này, bên trong chắc chắn có ẩn ý của ngài.... "

Tô Minh mắt lộ suy tư, lát sau đôi mắt nhắm lại yên lặng cảm nhận tầng thứ chín Đông Hoang tháp nhất sơn, nhất hà, nhất hoang mạc.

Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.