Một trận tai kiếp, một đợt thiên tai, một...pháo hoa rực rỡ.
Hủy diệt, là giây phút xinh đẹp nhất trên thế gian. Khoảnh khắc diệt thế, tất cả như hình ảnh vĩnh hằng, để tất cả người có tư cách thấy chớp mắt huyễn lệ này ở trong tử vong trở thành ký ức vĩnh viễn suốt đời.
Mặt biển mấy trăm dặm vào khoảnh khắc này chìm xuống hơn mười mét, đó là bị trùng kích đánh vỡ, trở thành đau thương hư vô.
Nguyên thế giới trong khoảnh khắc này thành màu trắng, trắng là sương, là ánh nắng, là lực lượng thiên địa va chạm, theo nước biển chìm xuống, theo trùng kích, mép mặt biển không thể ùa vào bổ khuyết, làm nước biển lõm xuống.
Trên bầu trời, thiếu nữ mặt tái nhợt tựa vào hoàng long. Hoàng long bay nhanh trong màu trắng vô tận đi xa.
"Ta có thể làm chỉ nhiều như vậy. Nơi này là Âm Tử hư, tu vi của ta bị áp chế gắt gao, bằng hữu Tố Minh tộc, có thể sống sót hay không phải xem mạng của ngươi rồi." Thiếu nữ nhắm mắt, biến mất ở bầu trời phía xa, rời khỏi khu vực nhợt nhạt này.
Mới nãy một kích là cô giúp cho Tô Minh chống hơn phân nửa lực lượng, giờ cô rất suy yếu, cần nhanh chóng trị thương.
Theo cô rời đi, màu trắng vẫn quanh quẩn. Trong màu trắng vẫn liên tục vang tiếng nổ. Đế Thiên lảo đảo lùi vài bước, hộc búng máu. Mặt y tái nhợt, trên đầu đế quan tan vỡ, đế bào trên người cũng có nhiều vết rách, khóe môi đọng vệt máu, vẻ mặt tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050699/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.