Nhưng khi đi qua đám con nít quay quanh Ô Lạp thì hơi thở âm u của Sơn Ngân biến mất, biểu tình không thay đổi nhưng móc từ trong ngực lấy ra một ít xương thú điêu khắc tinh mỹ đưa cho bọn trẻ, đổi lấy tiếng hoan hô vui vẻ.
Tô Minh thấy Sơn Ngân cười, dù nụ cười kia rất nhỏ, chỉ một chớp mắt nhưng hắn thấy khóe môi gã nhếch nụ cười vui vẻ.
Làm Khôi Thủ, thủ lĩnh săn chiến của Ô Sơn bộ lạc, gã nhất định phải lạnh lùng khiến người ta sợ, sát khí và máu tanh nhiều nhất, chỉ có như vậy mới chấn nhiếp người ngoài, chấn nhiếp tội đồ trong tộc, bảo vệ...nhà của gã!
Thế giới trước mắt dần rõ ràng, đó là cảm nhận trong tâm Tô Minh chứ không phải đôi mắt, vì nó vốn rõ rệt. Bên tai thanh âm không mơ hồ nữa, Tô Minh đứng đó, cúi đầu nhìn thân thể mình, là thân hình thiếu niên.
"Lạp Tô ca ca!!!"
Khi Tô Minh nhìn xuống người mình thì bên tai vang giọng sốt ruột của Đồng Đồng. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy cô bé chu môi, biểu tình bực mình.
"Ca chơi xong, em tìm được ca rồi mà giả bộ không nghe thấy, hừ, không thèm chơi với ca nữa!" Hiển nhiên cô bé rất là giận, trề môi không thèm để ý Tô Minh, ôm búp bê chạy ra sau.
Đằng sau bé Bì Bì vội vàng chạy theo, lóc cóc cùng chủ nhân đi xa.
'Ba ngày tạo hóa là cho mình ba ngày ở đây, trong nhà mình, sinh hoạt ba ngày ư?" Tô Minh nhắm mắt, vài giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050688/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.