🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Thật cũng tốt, giả cũng thế, quan trọng sao?" Tô Minh nhìn biển phương xa, lầm bầm tự nói.



Quan trọng không, tại sao không quan trọng, đó là ký ức đẹp nhất của hắn, là Ô Sơn của hắn, là quyẻn sách ố vàng bị gió không giải ngữ dấy lên.



"Không quan trọng." Tô Minh khép mắt, lát sau khi mở ra cảm thấy hơi mệt, mệt không phải thân thể mà là tâm hồn.



Như chôn vùi một tòa thành, thổi tắt tất cả đèn, chạm vào không phải bóng đêm mà là nhìn không thấy xa lạ, còn có không biết chiều tà của ai, khuôn mặt ai, mười mấy năm lúc nhỏ của ai.



Từ khi rời đi Ô Sơn từng ký ức hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng thành một đoàn chỉ to lớn khiến người nhìn không thấu, sờ không rõ, mở không ra gút.



Cảm giác mỏi mệt nẩy mầm trong lòng Tô Minh, theo thời gian trôi qua sẽ càng sâu, mãi đến chiếm toàn bộ của hắn, biến thành cô độc thản nhiên trong biểu tình của hắn.



Gió, thổi mặt biển, sóng nước lăn tăn ảnh chiếu tầng mây dần tối đi trên trời. Ngoài tầng mây ráng chiều xuyên qua mây mù, Tô Minh như ôm chặt bè gỗ tên gọi cô độc, nhưng bơi không ra biển ký ức, không học được buông tay.



Hắn đứng đó, tóc bị gió thổi như mưa lắc lư trong sự sống, gió len qua sợi tóc mang theo thanh âm, tơr thành trong năm tháng một khúc nhạc Huân bi thương nhất.



Khi Bắc Lăng và Trần Hân rời đi rồi Bạch Tố thức tỉnh khỏi ảo cảnh. Trong chớp mắt

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050684/chuong-580.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Cầu Ma
Chương 580: Soán mệnh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.