"Bái kiến Tô Minh đại nhân!"
"Chúng ta kính chào Tô Minh...đại nhân!"
Trước mặt Tô Minh, mới rồi hắn yêu cầu mọi người công kích màn sáng giờ tất cả nhìn hắn, biểu tình đều kính sợ, trong đó có người từng gặp hắn năm xưa, lòng phức tạp nhưng không lộ ra chút gì, cực kỳ cung kính.
Dù là dân tộc nào, cường giả đều được tôn trọng, hoặc là chân thành hoặc là e ngại mà sinh ra, cường giả là tôn, đây là thiên đạo vạn năm không thay đổi.
Nhóm người trước mặt chính là như vậy.
Thiên Môn tan vỡ, họ là người sống sót sau tai kiếp, chính mắt thấy Tô Minh giết chóc trong Thiên Môn. Họ thốt lời, ánh mắt Tô Minh nhìn về họ, ai nấy cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Ánh mắt của Tô Minh với họ không có gì quá sắc bén mà là trong suốt sâu thẳm, nhưng ánh mắt bình thường này khiến ai nấy thấy xong như bị nhìn thấu nội tâm, có cảm giác ở trước mặt Tô Minh không có gì bí ẩn.
Đáy lòng chấn động lan tràn tinh thần bọn họ. Họ cúi đầu, Tô Minh nhìn họ, trong đám người có một vài người Tô Minh có chút ký ức mơ hò nhưng nhớ ra tên, là năm đó tại Cửu Phong hắn tình cờ gặp.
Dù sao đối với người biết Tô Minh thì thời gian trôi qua hai mươi năm, có lẽ hai mươi năm thay đổi rất nhiều nhưng với người có tu vi thì ký ức không quá mơ hồ.
Còn Tô Minh, trải qua vô số luân hồi ở bất tử bất diệt giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050676/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.