"Ta xuất sinh chi sơ còn không có…Ta xuất sinh sau man đã suy…" Tô Minh cất bước đạp hư không, vẻ mặt hắn bi thương, bóng dáng toát ra cô độc, miệng thì thào.
"Thiên bất nhân hề tương loạn ly…"
"Địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương…"
"Nếu ông trời có mắt hề sao không thấy ta vĩnh thế trầm luân hắc ám? Nếu thần có linh hề sao phải chia ta thiên nam hải bắc?"
"Ta không phụ thiên hề tại sao trời khiến ta không thấy màu đen đêm? Ta không phụ thần hề tại sao khiến huyết nhục ta chia ly!"
"Không ngày không đêm hề nhớ quê hương ta, đường tha hương xa xôi hề khó gặp thương thiên khổ. Ta tư thân hề hồn chúng bạn hữu, hồn nhớ ta hề âm tử lộ tâm đoạn sầu!"
"Thật giả khó phân hề Ô Sơn tại thiên hoang! Sinh tử thiên địa hề ta đang ở nơi đâu! Khấp huyết ngửa đầu hề hà tích một mạng nghịch tang thương!!!"
Tô Minh ngửa đầu gầm lên, thanh âm như sấm sét ầm vang, khiến tầng mây trên trời chấn động, tầng tầng đảo ngược lộ ra bên trên xuyên thấu qua chút tia nắng.
Ánh nắng chiếu xuống, Tô Minh cất bước nhanh, lao hướng đảo Ma La.
Hắn toàn thân sát khí, sáu con số mang đến bi ai, chất chứa mê mamng Ô Sơn thật giả, máu đầu ngón tay Phương Thương Lan thành tử khí, tất cả điều đó khiến Tô Minh đi mà cất tiếng cười to.
Hắn cười vang, tiếng cười kia hùng hồn mà tràn ngập ý lạnh!
Hắn cười ông trời, cười mặt đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050637/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.