Chương trước
Chương sau
Bầu trời âm u, mất đi ánh mặt trời khiến trời xanh cũng tối đen, chỉ có từng điểm ánh sao tồn tại khiến mặt đất cũng dung vào màu đen mơ hồ.

Loại biến dị này, cùng với chỗ núi Phương Thương Lan cư ngụ phát ra chấn động mãnh liệt như ngọn lửa bốc cháy trong đêm, khiến người đảo Nam Trạch thấy cực kỳ rõ ràng.

Trên đỉnh núi, lầu các đã không tồn tại, biến thành phế tích, còn có hố sâu dưới đất, thậm chí bốn phía từng đợt khí lạnh như ẩn như hiện khuếch tán tám hướng.

Trên mặt đất, Phương Thương Lan ngồi xếp bằng nhìn Tô Minh, mặt mang nụ cười.

Tô Minh tiến lên vài bước, ngồi trước mặt Phương Thương Lan, ánh mắt rơi vào mặt cô gái, hắn như có cảm giác uqay về quá khứ, nhưng bốn phía tối đen khiến hồi ức mang theo tro bụi.

"Đã lâu không gặp." Thật lâu sau Tô Minh khẽ nói.

"Không bao lâu." Phương Thương Lan mỉm cười, vuốt sợi tóc, cất đi xương ngọc thạch trong tay.

Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, nhìn mắt cô đầy vui sướng, nhìn khuôn mặt trong ký ức, hắn bỗng không biết nên nói cái gì. Trong hắc ám, trên đảo Nam Trạch dưới dấy biển, trước mắt Tô Minh hiện ra hình ảnh năm đó.

Thời gian chậm rãi qua đi, dường như đã qua rất lâu, nụ cười trên mặt Phương Thương Lan dần tán đi biến thành bình tĩnh. Cô thầm thở dài, dần cúi đầu, giống như Tô Minh, im lặng.

"Hàm Sơn thành sao rồi?" Tô Minh nhẹ giọng hỏi.

"Đã mất." Phương Thương Lan mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm.

"Bộ lạc của nàng..."

"Đã ly tán." Phương Thương Lan mở mắt ra, nhìn Tô Minh, khuôn mặt hai mươi năm cô chưa từng quên. Hai mươi năm nói dài không dài nhưng cũng không ngắn, hai mươi năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Hai người lại im lặng, trong bóng đêm, dường như không có cộng đồng đề tài.

"Tử Yên nói với ta trải qua mấy năm nay của các người." Qua một lúc, Tô Minh đánh vỡ im lặng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Tử Yên sư tỷ trả giá rất nhiều cho tôi, nhưng tôi không thể báo đáp." Phương Thương Lan cắn môi dưới, khẽ nói.

"Cho nên nàng mới bày sát cục, vì muốn giết người kêu Vân Lai?" Tô Minh nhìn cô gái trước mặt trông như yếu đuối, tựa năm đó hắn thấy, dưới bề ngoài yếu mềm ẩn giấu cứng cỏi.

"Đáng tiếc đã bỏ đi, không thể sử dụng nữa." Phương Thương Lan cúi đầu nhìn tay mình, bỗng ngẩng lên, hai giọt nước mắt trong suốt rơi trên mặt Tô Minh.

"Nếu không phải ta không nhìn thần thông của nhiều người khác, không biết hai mươi năm huynh trải qua, chúng ta sẽ có nhiều đề tài nói chuyện hơn chút?"

Tô Minh há miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng. Cô gái trước mắt năm đó thích hắn, bây giờ tình cảm vẫn còn, nhưng Tô Minh không biết nên làm sao chấp nhận. Trong lòng hắn, ấn tượng với Phương Thương Lan chỉ vẻn vẹn ngừng lại ở ban đầu.

"Chúng ta quen nhau tại Hàm Sơn thành."

"Cùng tiến vào Thiên Hàn Tông."

"Tư Mã Tín trồng tình chủng trên người tôi năm đó đã bị chặt đứt, việc này cảm hơn huynh, huynh...không nợ tôi." Phương Thương Lan khẽ nói, thanh âm dịu dàng vang vọng bốn phía, giống như cô cho người cảm giác, mềm yếu.

"Chúng ta là bạn." Tô Minh nghe Phương Thương Lan nói, nhẹ giọng bảo.

"Bạn...chúng ta là bạn." Phương Thương Lan thì thào, trên mặt lại có nụ cười, chẳng qua nụ cười kia khác biệt rất lớn với khi hai người mới quen nhau.

Nụ cười đó không phải vui vẻ mà mang theo chua xót.

"Mục đích huynh đến đây, tôi đã biết."

"Hoặc là mang tôi đi, hoặc là...đừng quan tâm tôi." Phương Thương Lan lại nhắm mắt.

Tô Minh im lặng.

"Nếu đã không mang tôi đi thì huynh cần gì đến? Để tôi chìm đắm trong ký ức thế giới của mình chẳng phải càng tốt hơn sao? Tô Minh...huynh đi đi!" Phương Thương Lan vẫn nhắm mắt, lời nhẹ nhàng toát ra kiên quyết.

"Ta không thể mang nàng đi nhưng ta có thể giết người cưỡng ép điều nàng không muốn." Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, trầm giọng nói.

"Không cần, tôi có gì không muốn đâu? Huynh không muốn mang tôi đi, tôi cần chọn cách sống." Phương Thương Lan biểu tình bình tĩnh, lời nói vẫn dịu dàng, nhưng bên trong ẩn chứa đau thương, Tô Minh cảm giácđược.

Tô Minh im lặng giây lát, phức tạp nhìn Phương Thương Lan, lặng lẽ đứng dậy, cất bước đi xa.

Hắn không thể chấp nhận Phương Thương Lan, không phải cô gái không đủ ưu tú mà vì bản thân Tô Minh. Hắn không muốn mình có nhiều vướng bận, chuyện tình yêu năm đó tại Ô Sơn đã bị chôn vùi, tại Chúc Cửu Giới đổ thạch, ngôn ngữ và biểu hiện của mấy cô gái khiến hắn nhìn thấu rất nhiều.

"Tôi thật hâm mộ Bạch Tố năm đó. Tôi muốn biết, Tô Minh, mấy năm nay rốt cuộc có cô gái nào khiến huynh khó quên nhất?" Sau lưng Tô Minh truyền đến thanh âm mềm nhẹ của Phương Thương Lan.

Tô Minh khựng bước chân, trước mắt hiện từng khuôn mặt, những khuôn mặt có rõ ràng, có mơ hồ, nhưng cuối cùng đều tán đi hết, không có. Nếu nói có thì có lẽ chỉ là lúc thiếu niên, thiếu nữ tên gọi Bạch Linh, khiến tim Tô Minh đập nhanh, giờ cũng khó quên được.

Nhưng đó đã là quá khứ.

"Huynh là người vô tình, Tô Minh." Phương Thương Lan dường như đoán được lòng Tô Minh, sau lưng hắn, cô khẽ lầm bầm.

'Có lẽ." Tô Minh thầm trả lời trong lòng. Trừ Bạch Linh ra, hai cô gái làm hắn ấn tượng sâu nhất một là Bạch Tố, một là Thiên Lam Mộng.

Nhưng Bạch Tố không chọn con đường Tô Minh cho cô quay đầu. Thiên Lam Mộng ở Chúc Cửu Giới cúi đầu tránh ánh mắt hắn, im lặng, khiến loại khắc sâu này dần biến bình thường.

Mãi đến khi Tô Minh rời đi, trên ngọn núi chỉ còn lại một mình Phương Thương Lan. Cô im lặng ngồi đó, mở to mắt, có giọt nước mắt chảy xuống, khiến thế giới của cô mơ hồ.

"Ta thấy quá khứ của mọi người, nhưng không thấy tương lai bản thân." Cô khẽ thì thào, trong cay đắng nước mắt rơi càng nhiều.

Hai mươi năm nay bóng hình trong lòng cô vẫn luôn khó quên, hôm nay xuất hiện, kết cuộc giống như năm đó, không biến đổi gì nhiều.

"Có lẽ quên, là lựa chọn tốt nhất." Phương Thương Lan cúi đầu.

Giây phút cô cúi đầu, phía xa, trên ngọn núi xuất hiện một bóng người. Đó là một người đàn ông mặc áo choàng lớn, không có tóc, đứng đó, mắt lóe tia sáng âm u, tràn ngập hơi thở tà dị, tựa như dùng hợp với núi dưới chân.

Gã lạnh lùng nhìn Phương Thương Lan và hố sâu phế tích bốn phía, từng bước một đi đến. Thân hình như ảo ảnh đi tới thì khiến không khí vặn vẹo, mãi đến khi gã cách Phương Thương Lan mười mét.

"Nơi này chắc là chuẩn bị vì ta?" Người đàn ông là Vân Lai trong miệng Tử Yên. Gã quét mắt bốn phía, nhìn bầu trời vốn tồn tại mặt trời thì con ngươi co rút.

Phương Thương Lan ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Vân Lai, không lên tiếng.

"Chỗ này lúc trước tồn tại lầu các, bên trong có trận pháp dao động chắc khi ta rơi vào trong sẽ khựng giây lát." Vân Lai bình tĩnh nói, ánh mắt rơi vào vị trí hố sâu.

"Sau đó ta đi ra lầu các thì lại bước vào một trận pháp, trận này có thể đóng băng, dù là tu vi của ta cũng sẽ bị phong lại một chớp mắt." Vân Lai biểu tình lộ khen gợi lại gần vài bước.

"Sau đó là chín mươi chín kiếm khí núi này tràn ngập, khiến ta không thể chú ý trên bầu trời sát khí chân chính giáng xuống." Vân Lai tới cách Phương Thương Lan ba mét, ánh mắt rơi vào người cô.

"Chắc ngươi còn có thủ đoạn khác lần lượt thi triển, mãi đến khi giết chết ta mới thôi. Không sai, đích thật không tệ! Không uổng là người phụ nữ Vân Lai ta nhìn trúng, tâm cơ như vậy, nhẫn nhịn như thế, nhưng trong đó chắc cũng có phần mưu tính của Tử Yên tiện nhân kia?" Vân Lai bỗng cất tiếng cười.

"Thật ra ta rất khó hiểu, tại sao ngươi hận ta? Năm đó nếu không có ta, ngươi và Tử Yên tiện nhân kết cuộc sẽ rất thê thảm, nếu không có ta thì giờ đã thành lệ hồn. Các ngươi chỉ cần trả giá trở thành thị thiếp của ta mà thôi, đây là giao dịch, có gì oán hận? Mạnh ăn thịt kẻ yếu, đây là quy tắc trời đất, muốn sinh tồn, muốn được cường giả che chở, có gì không thể lấy hay bỏ? Ta đối với ngươi khác hẳn người ngoài, ngươi không muốn sẽ không miễn cưỡng, mấy năm trôi qua, ta có cường đoạt ngươi chút nào không?" Vân Lai lắc đầu, chậm rãi nói.

"Ngươi đừng biết rõ còn cố hỏi. Ngươi nhìn trúng là công pháp thần thông của ta, mà ta từng trông thấy ký ức của ngươi, ký ức trước sau khi ngươi ngẫu nhiên gặp ta và sư tỷ. Mấy năm qua ta giúp ngươi rất niều lần, trước không nói năm đó ngươi cố ý và tính kế, mấy lần trợ giúp ta đã trả đủ ngươi che chở." Phương Thương Lan bình tĩnh nói.

"Không đủ, ta không nỡ cứ thế giết ngươi, nhưng Tử Yên tiện kia thay đổi ý định của ta. Ta sẽ lấy lại ả, còn ngươi, ta có thể tha thứ, nhưng ngươi không có lựa chọn, nhất định phải trở thành thị thiếp của Vân Lai ta!" Vân Lai mắt chợt lóe, lại bước ra một bước, cách Phương Thương Lan chưa đến hai mét.

"Hắn đã đi rồi, ngươi không cần tại đây trăm phen thăm dò và giải thích." Trong mắt Phương Thương Lan lộ châm chọc.

"Hơn nữa tại chỗ ta không có chữ nhất định, Phương Thương Lan ta đã không muốn thì thà chết. Trở thành thị thiếp của ngươi, ta, không muốn!"

Vân Lai híp mắt, hừ lạnh, nâng chân lên định đạp một bước tới gần Phương Thương Lan.

Nhưng khoảnh khắc gã nhấc thì bỗng nhiên sau lưng vang giọng nói cực lạnh lùng như gió rét cắt da.

"Nàng nói không muốn, ngươi không nghe thấy ư?"

Giây phút thanh âm xuất hiện, Vân Lai mạnh xoay người, thây sau lưng không biết khi nào thì xuất hiện một người, một người mặc áo dài, mái tóc đen, khuôn mặt tuấn tú nhưng biểu tình lạnh như băng giá.

Vân Lai nheo mắt, tu vi trung kỳ Man Hồn vận chuyển toàn thân, khiến không khí bốn phía như tê liệt vặn vẹo phạm vi lớn. Gã đứng đó nhìn chằm chằm Tô Minh, bỗng nở nụ cười.

"Khó được gặp cường giả Man tộc cùng thời với ta, nếu người vừa mắt nàng này thì Vân ta lỗ mãng rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.