Chương trước
Chương sau
Gió, đích thực không đủ!

Nắm giữ Khai Dương trong Ly Phong Tam Thức nhưng không đại biểu Tô Minh có thể phát huy ra lực lượng kinh thiên như Phong Man thần tướng. Dù sao tu vi của hắn vẫn rất yếu.

Mức gió cỡ này nổi lên nếu đối kháng với Hậu Vu cao thủ không mang đến tác dụng rung động, chỉ có thể vào lúc đối kháng thần thông với nhau thì cân bằng chút.

Bây giờ đối mặt trưởng lão Vu Thần Điện nửa bước đạp vào Tuyệt Vu, ngay cả gã đàn ông Âm Linh đối kháng lão mà còn bị thương, Tô Minh biết chút gió này…không đủ!

Khai Dương thức chú trọng là đưa đi gió. Ngươi đưa đi bao nhiêu gió sẽ trả ngược lại gấp mấy lần. Đưa đi càng nhiều thì trả ngược càng nhiều, uy lực càng mạnh!

Cho nên lúc này Tô Minh mắt chợt lóe, phát huy tốc độ cực nhanh, không phải tiến hay lùi mà là hướng lên trời, như sao băng xé gió lao đi.

Nếu phất tay áo gió không đủ, vậy Tô Minh dùng thân thể, dùng tốc độ nhanh nhất của mình dấy lên gió mạnh nhất mình có thể kéo theo!!!

Theo bóng dáng Tô Minh lao lên trời, tốc độ khiến người bên dưới mắt thường không thể nhìn thấy, từng đợt cuồng phong rít gào đến ngoài người Tô Minh. Theo tốc độ hắn ngày càng nhanh, khoảnh khắc lao lên bầu trời, cuồng phong bị hắn lôi kéo thổi đến trên trời.

Đây là hoàn thành Khai Dương tống phong của hắn!

Cuồng phong thổi quét tám phương, chớp mắt vọt vào bầu trời, biển mây gầm rống lan tràn cuồn cuộn bốn phía, chớp mắt từ phạm vi mấy trăm mét lan đến ngàn mét!!!

Bầu trời ngàn mét biển mây hóa thành vòng xoáy to lớn ầm ầm chuyển động. Tất cả xảy ra trong phút chốc, khi thân thể Tô Minh ở trên không trung, lần nữa nắm tay lại.

Tình cảnh khiến người chính mắt thấy khó thể quên hiện ra!

Biển mây ngàn mét như thời gian đảo ngược, từ bốn phương tám hướng thẳng đến nắm đấm tay phải của Tô Minh. Trong thời gian ngắn hắn hoàn thành động tác nắm tay, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn chính là phong vân tuyền thiên không vừa rồi!!!

Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, nắm đấm tay phải hướng tới trưởng lão Vu Thần Điện bên dưới, đánh ra một đấm!

Nắm đấm này thoạt trông không có bao nhiêu sức mạnh nhưng khi đánh ra dấy lên gió không thể miêu tả, bùng phát từ nắm đấm của Tô Minh!

Tiếng rít gào sắc nhọn như quỷ khóc sói tru, khiến người nghe xong rùng mình! Như rạng sáng yên tĩnh dấy lên sấm sét, như mặt biển yên lặng nổi gió bão, như đất bằng vang tiếng nổ kinh trời!

Một phong long huyễn hóa ra từ nắm đấm Tô Minh đánh hướng trưởng lão Vu Thần Điện. Phong long dài vài trăm mét, cực kỳ dữ tợn. Thân hình to lớn bán trong suốt, thanh âm nức nở chính là tiếng nó gầm, tiếng rít sắc bén chính là nó gào!

"Khai Dương!!!" Tô Minh thì thầm.

Phong long chớp mắt đến gần trưởng lão Vu Thần Điện. Ông lão biểu tình cực kỳ nghiêm trọng, mái tóc trắng bay loạn, trên cổ lão xuất hiện cục u. Cục u giống như bứu thịt nhanh chóng sinh trưởng, giây phút phong long đến gần thì cục bứu tách ra, bên trong ló một cái đầu.

Bây giờ ông lão trông rất khủng bố, có hai cái đầu. Đầu mới mọc trông như là thiếu niên nhưng sắc mặt dữ tợn. Khoảnh khắc đầu xuất hiện, tay phải ông lão hư không chộp, lập tức trong tay xuất hiện hai kèn ốc to lớn.

Lão một tay cầm một cái đặt ở bên miệng, thoáng chốc tiếng ù ù kinh thiên dấy lên. Trong âm thanh, người lão vặn vẹo, từng tiếng rít thê lương truyền ra, không khí vặn vẹo vỡ ra. Thật nhiều oan hồn vô số kể từ hư không vỡ vọt ra, từ xa nhìn lại như cầu vồng đen đầy oan hồn lao tới phong long.

Tiếng ầm ầm vang vọng tám hướng. Phong long tan vỡ, nhưng oán khí cầu vồng của trưởng lão Vu Thần Điện cũng tán loạn hơn phân nửa, còn sót lại không ít sau khi đụng vỡ phong long rồi thẳng hướng Tô Minh.

Nhìn thì vậy nhưng kỳ thực khi phong long tan vỡ, sắc mặt trưởng lão Vu Thần Điện bỗng biến tái xanh rồi nhanh chóng hồi phục lại, người ngoài khó mà thấy được.

Trong lòng ông lão cực kỳ rung động, nên biết rằng hiện tại tu vi giữa Tô Minh và lão chênh lệch cực lớn, thế mà phong long vẫn khiến khí huyết trong người lão khựng lại, có xu hướng nghịch lưu tản ra ngoài, đủ thấy thuật này cường không phải bình thường.

Tô Minh hộc ra búng máu, thân thể liên tục lùi vài bước, Hàm Sơn Chuông biến ảo, chuông ngân vang. Tô Minh đôi tay ấn pháp quyết, chỉ vào cái chuông. Phút chốc trên chuông lớn chớp lóe ánh sáng, ảo ảnh Cửu Anh thú hiện ra trên trời. Cái đầu thứ sáu đôi mắt chợt lóe, mạnh hút vệt dài oan hồn.

Cái hút này khiến oan hồn cầu vồng xông hướng Tô Minh biến đổi phương hướng, bị Hàm Sơn Chuông cái đầu thứ sáu nuốt rất nhiều.

"Vốn nể mặt người ngoài chuẩn bị chừa cho ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi đã không biết tốt xấu như thế thì để lão phu đưa ngươi xuống suối vàng!" Trưởng lão Vu Thần Điện sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Giờ phút này hai người chiến đấu, thậm chí là tất cả người nơi đây không hề chú ý tới, ngoài một tòa đại điện phía xa, Thu Hải bộ lạc thánh nữ Uyển Thu, trên cánh tay cô, ấn ký hình rồng lấp lóe.

Trưởng lão Vu Thần Điện thốt lời, trên cổ lão xuất hiện năm bứu thịt. Năm bứu thịt xuất hiện cùng vỡ ra, bên trong chui ra năm cái đầu khác nhau!

Trông trưởng lão Vu Thần Điện như là yêu ma. Nhưng theo năm cái đầu xuất hiện, khí thế kinh người toát ra từ người lão.

Bây giờ trên người lão có tổng cộng bảy cái đầu, nam nữ già trẻ đều có, từng cái sắc mặt thê lương dữ tợn gào hướng Tô Minh, khiến ông lão trông như Sát Hồn mà mới đầu lão triệu hoán.

"Linh Môi tuyệt thuật, Phong Thiên Ngân!" Trên người trưởng lão Vu Thần Điện có vô số cục u vặn vẹo phập phồng, khiến lão trông rất đáng sợ. Cùng lúc đó, lão nâng lên tay phải chỉ vào gã đàn ông Âm Linh. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Cái chỉ này không thấy chút dấu vết thần thông, chỉ nghe sáu cái đầu khác của lão cùng gào thét. Trong tiếng gào dường như ẩn chứa chú ngữ nào đó!"

"Môi Linh tộc Vạn Cổ Phong Trần!!!" Gã đàn ông Âm Linh biến sắc mặt, đôi tay nhanh chóng nâng lên, liên tục vỗ người vài cái, mỗi lần vỗ là thân thể cao lớn sẽ xuất hiện nhiều vòng niên, bốn phía có vô số vòng niên hư ảo biến ra như đang chống cự cái gì. Cùng lúc đó, gã bước nhanh hướng tới ông lão.

"Phong!!!" Trưởng lão Vu Thần Điện cười nhạt, gầm lên.

Ba cái đầu chớp mắt héo rút lại, biến mất, bên gã đàn ông Âm Linh, ngoài người gã xuất hiện một màn sáng, màn sáng lấp lóe hình thành phong ấn to lớn. Gã đàn ông bị phong ở bên trong vẻ mặt tỏ ra thống khổ.

Cùng lúc đó, ông lão chỉ hướng Tô Minh phân thân, ảnh phân thân bỗng nhiên biến mất. Khoảnh khắc hắn biến mất cứng rắn bị buộc ra khỏi hư vô, sắc mặt cũng hiện thống khổ. Ngoài người hắn xuất hiện màn sáng, hóa thành phong ấn!

Tô Minh độc thi cũng khó tránh khỏi vận mệnh. Giây phút ông lão chỉ vào, phong ấn ngoài người chớp động, cứng rắn bị phong giữa không trung.

Đây là thần thông cực kỳ bá đạo, không tha chút phản kháng giãy dụa. Làm xong điều đó, sáu cái đầu trên người ông lão biến mất hết. Lão nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt lộ ra sát khí và như nhìn con kiến, cất bước đi đến.

"Không còn Âm Linh hộ vệ, không còn hai con rối, chỉ còn một mình ngươi, vậy…ta sẽ khiến người từ từ chết."

Tô Minh sắc mặt bình tĩnh nhìn trưởng lão Vu Thần Điện từng bước một tiến lên. Trận chiến này hắn thua hoàn toàn, dù là gã đàn ông Âm Linh cũng bị ông lão nửa bước vào Tuyệt Vu dùng thần thông không thể tưởng tượng phong ấn.

Tô Minh khẽ thở dài.

"Tu vi mạnh là có thể mạnh ăn thịt kẻ yếu…"

"Tu vi mạnh là có thể khiến ý chí của bản thân thay thế tất cả…"

"Tu vi mạnh là có thể tùy ý cướp đoạt vật của kẻ khác…"

"Tu vi mạnh là có thể quyết định sống chết người ngoài…"

"Nếu là vậy, nếu như ta biểu hiện ra thực lực mạnh hơn ngươi, vậy ta có thể mạnh ăn thịt kẻ yếu ngươi, để ý chí của ta thay thế linh hồn ngươi, ta cũng có thể quyết định sống chết của ngươi." Tô Minh nhìn trưởng lão Vu Thần Điện bước đến.

"Không sai, nếu ngươi có tu vi Tuyệt Vu, đừng nói là lấy đi Xích Thạch, coi như nghiêm trọng hơn chút cũng tùy ý." Trưởng lão Vu Thần Điện tiến lên từng bước, âm trầm nói.

Lão cách Tô Minh không tới vài chục mét, hừ lạnh vung tay áo, tay phải nâng lên cách không chộp Tô Minh!

"Trò hề, kết thúc!"

"Là kết thúc…Trắc Long Thân." Ánh mắt Tô Minh rơi vào ấn ký tay trái.

Ấn ký này trông không giống ấn Âm Linh, rất là mơ hồ, nhưng Tô Minh có thể cảm giác nó tồn tại.

Khoảnh khắc xuất hiện ba chữ Trắc Long Thân, trưởng lão Vu Thần Điện cách không vươn ra tay to tới gần Tô Minh chưa đến ba mét. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên không khí trước mặt Tô Minh vặn vẹo, bên trong vươn ra một ngón tay. Ngón tay xuất hiện cực kỳ đột ngột, chỉ vào lòng bàn tay trưởng lão Vu Thần Điện.

Với cái chỉ này, trưởng lão Vu Thần Điện phát ra tiếng hét thê lương, nguyên cánh tay lão nổ tung, người bắn nhanh ra sau, vẻ mặt hoảng sợ và khó tin.

Cùng lúc đó, trên người Thu Hải bộ lạc thánh nữ Uyển Thu phía xa có tiếng rồng ngâm giận dữ truyền ra. Rồng ngâm ra tiếng khiến Uyển Thu ngây ra, ngay sau đó, từ trên cánh tay cô, long ấn tỏa ánh sáng đỏ chói lòa, huyễn hóa xích long to lớn. Xích long gầm rống, thân hình to lớn, sau khi hiện thân thì đầu rồng chuyển xuất hiện…dưới chân Tô Minh!

Bây giờ Tô Minh đứng đó như đứng trên người xích long, tóc dài tung bay, mặc đồ đen, không gì sánh bằng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.