Chương trước
Chương sau
Nghe từ trong khe hở truyền đến giọng ông lão, chỉ nghe giọng điệu kỳ quặc là Tô Minh lập tức nghĩ đến Vu Công xấu xí Bạch Ngưu bộ lạc.

Đối với người này Tô Minh không có ác cảm hay hảo cảm, nhưng có ấn tượng với lúc đó lão đưa lên ba cô gái trong tộc, từ bỏ phát động toàn tộc ra tay. Bây giờ nghe lão nói chuyện, Tô Minh suy nghĩ một lúc, đi ra ngoài.

Mặt đất trống trải nhưng có một vị trí xuất hiện khe hở to lớn, lan tràn rất xa.

Ông lão Bạch Ngưu bộ lạc đứng ngoài khe hở, lão chờ một lúc không thấy có tiếng động gì thì đi tới bên cạnh nghe hở, thò đầu nhìn bên trong.

"Con rùa…" Ông lão không nghe thấy tiếng cười của Tô Minh bên trong cấm chế, lão chỉ là mỗi cách mấy ngày đến một lần, đến rồi vòng quanh chỗ này mấy vòng, nhiều lần phát ra thanh âm vừa rồi. Bây giờ lão không biết giọng mình đã truyền vào tai Tô Minh, nhìn khe hở, miệng lầm bầm.

"Con rùa cái gì?" Ông lão còn chưa lầm bầm xong thì sau lưng lập tức truyền đến giọng lạnh lùng của Tô Minh khiến lão ngẩn ra, nhanh chóng xoay người, mặt nặn ra vui mừng. Nguồn: truyentop.net

"Không có rùa gì hết, tiểu nhân kính bái Nhiếp Hồn đại vu!" Ông lão vội chắp tay cúi sâu đầu hướng Tô Minh.

Tô Minh nhìn ông lão, không lên tiếng.

Ông lão hồi hộp liếc trộm Tô Minh, thấy ấn ký hoa đào ở trán hắn thì vội tránh né ánh mắt, bộ mặt nịnh nọt.

"Đại nhân, lần này tiểu lão nhân chuẩn bị không thiếu con gái trong tộc, bảo đảm có thể khiến đại nhân hài lòng. Nếu ngài không vừa lòng thì sau này tiểu lão nhân chính là con của rủa!"

"Cái gì con của rùa, đừng nhắc đến rùa nữa!" Tô Minh nhíu mày.

"Vâng vâng, vậy đổi thành ếch!" Ông lão vội gật đầu, vẻ mặt nịnh nọt cười làm lành.

Nhìn biểu tình ông lão, mắt Tô Minh sâu thẳm quét qua người lão. Hắn nhớ đối phương rất biết chuyện, dù là ban đầu tiếp xúc hay dứt khoát đưa ba con gái trong tộc đều chứng minh ông lão tuyệt đối không khép nép như ngoài mặt.

"Có chuyện gì nói đi." Tô Minh bình tĩnh nói.

Ông lão lòng căng thẳng, bị mắt hắn quét qua lập tức có cảm giác lòng bị nhìn thấu. Cái loại trần trụi trước mặt người khác khiến lão bản năng tránh ánh mắt Tô Minh.

"Kỳ thực không có gì." Ông lão do dự một chút, nói đến đây thì Tô Minh xoay người đi hướng phía xa, không thèm để ý ông lão nữa.

Ông lão ngẩn ra, vội tiến lên mấy bước cười làm lành, liên tục nói.

"Đại nhân đợi đã, cái này, kỳ thực là việc rất khó nói. Là như vầy, đại nhân cũng biết mấy năm sau sẽ đến tai biến Đông Hoang, bây giờ mỗi bộ lạc trên đất Vu tộc đều di chuyển, nhưng Bạch Ngưu bộ lạc quá nhỏ, tộc nhân bình thường không nhiều, sức một mình tiểu nhân dù cộng vào cường giả trong tộc cũng không thể bảo vệ an toàn, cho nên…tiểu nhân muốn hỏi đại nhân có chịu thuê không?" Ông lão không do dự nữa, vừa đuổi theo vừa nhanh chóng nói.

Tô Minh dừng bước, ngoái đầu nhìn ông lão.

"Bộ lạc các ngươi lấy cái gì thuê ta? Nếu thật có thứ khiến người tâm động thì cần gì nhất định phải tìm ta?"

"Đại nhân, cường giả bên này chỉ có Cơ Phu Nhân, nhưng Cơ Phu Nhân đã mất tích…" Ông lão nói tới đây thì rất thận trọng, liếc ấn ký hoa đào ở trán Tô Minh.

"Chỗ này hẻo lánh, cường giả đa phần không đến, thêm vào bây giờ là thời kỳ chiến tranh, thật tình rất khó tìm được cường giả đáng tin. Về đại nhân, chúng ta xem như là hàng xóm, tiểu nhân có thể tin, còn dùng cái gì thuê thì tiểu nhân lấy ra báu vật tổ tông, cũng là thánh vật truyền thừa Bạch Ngưu bộ lạc chúng ta cung phụng." Ông lão nói đến đây có chút chua xót.

"Ồ? Vật truyền thừa bộ lạc ngươi nếu đưa ra có khác gì cắt đứt gốc bộ lạc?"

Tô Minh biết mỗi bộ lạc Vu tộc có vật cung phụng khác nhau, có lực lượng kỳ diệu, có là vật bình thường, nhưng dù thế nào thì đấy là hồn một bộ lạc. Ví dụ như pho tượng thằn lằn Tích Vu bộ lạc, hạc của Hắc Hạc bộ lạc, còn có thu ngư của Thu Hải bộ lạc, đều là như thế.

"Nếu không đưa ra vật ấy thì khó khiến đại nhân động tâm, bộ lạc ở lại đây không di chuyển, kết quả tai biến Đông Hoang đến chỉ có chết và hủy diệt. Nhưng dù rời đi, tiểu bộ lạc cũng là cửu tử nhất sinh, cuối cùng có thể sống tiếp bao nhiêu người, không ai biết. Thậm chí rất có thể toàn bộ chết hết, nếu đã vậy thì thánh vật bộ lạc có gì dùng, khư khư giữ không bằng lấy ra đổi cơ hội sống." Ông lão khó khăn nói.

Kỳ thật mấy lời này lão nghĩ rất lâu mới quyết định tìm Tô Minh giúp đỡ. Thông quá mấy lần tiếp xúc, lão từ từ nhìn ra tính cách Tô Minh là nếu người ngoài không chọc vào thì hắn sẽ không chủ động gây chuyện. Quan trọng nhất là nếu đối phương có lòng cướp đoạt sẽ không chờ đến bây giờ còn chưa ra tay.

"Việc này ta không thể đồng ý, thời gian ngắn ta sẽ không rời khỏi đây." Tô Minh trầm ngâm giây lát, lắc đầu.

Ông lão nghe thế thì vẻ mặt hơi thất vọng, nhưng bộ dáng như là sớm biết trước đáp án của Tô Minh, lại lần nữa mở miệng.

"Đại nhân có chỗ khó xử, điều này Bạch Ngưu bộ lạc ta hiểu, không bằng như vậy, không cần đại nhân thủ hộ bộ lạc ta di chuyển, chỉ cần đại nhân để lại chút thời gian giúp hai tộc nhân bộ lạc ta thông qua Nhiếp Hồn cấm thì cũng sẽ lấy thánh vật bộ lạc ta làm thù lao, đại nhân xem như vậy thế nào?"

"Nhiếp Hồn cấm? Việc này ta phải giúp đỡ thế nào? Ngươi trước nói xem, ta không nhất định đồng ý." Lần đầu tiên Tô Minh nghe nói từ này.

"A? Đại nhân là Nhiếp Hồn thì tất nhiên cũng trải qua Nhiếp Hồn cấm." Ông lão Bạch Ngưu bộ lạc ngẩn ra, mắt chớp lóe.

"Trải qua Nhiếp Hồn cấm nhưng không có được người giúp đỡ hoặc giúp người khác." Tô Minh vẻ mặt như thường, bình thản nói.

"Đại nhân đến từ đại bộ lạc, hèn chi không biết việc giúp đỡ. ai, việc này không sợ đại nhân cười, tiểu bộ lạc như chúng ta xác suất xuất hiện Nhiếp Hồn cực kỳ nhỏ, một khi xuất hiện đa số không thể mình vượt qua Nhiếp Hồn cấm, đạt được Nhiếp Hồn truyền thừa, cho nên mới có việc mời cường giả giúp đỡ." Ông lão biểu tình ngộ ra rồi cười khổ nói.

"Tháng sau chính là hồn nguyệt, đại nhân cũng biết hồn nguyệt chính là tháng trong Vu Thần Điện tu Nhiếp Hồn truyền thừa. Tại tháng này mỗi bộ lạc tộc nhân bị xem xét có thể chất tu Nhiếp Hồn đều sẽ cảm ứng được Vu Thần Điện kêu gọi, tiến tới bị Vu Thần Điện lấy lực lượng kỳ lạ mở ra Nhiếp Hồn truyền tống. Đến lúc đó hai tộc nhân bị lão phu nhìn ra có thể chấp Nhiếp Hồn sẽ bị lực lượng Vu Thần Điện truyền tống đi, đi Cửu Âm giới, nếu chúng có tạo qua thì ở đó sẽ được Chúc Cửu Âm thừa nhận, do đó mở ra Nhiếp Hồn tu. Hy vọng đại nhân có thể mượn lực truyền tống lôi kéo cùng đi, giúp họ thành công mở ra Nhiếp Hồn tu." Ông lão Bạch Ngưu bộ lạc nói xong hồi hộp nhìn Tô Minh, đây là cách cuối cùng lão có thể nghĩ ra, nếu Tô Minh không đồng ý vậy Bạch Ngưu bộ lạc của lão chỉ có thể miễn cưỡng di dời.

Tô Minh trầm ngâm giây lát, lắc đầu, việc này hắn không biết rõ, vừa nghe thì không mấy hấp dẫn.

"Đại nhân, đây là lần đầu tiên ngươi giúp người mở ra Nhiếp Hồn tu, kỳ thực theo ta được biết rất nhiều Vu Nhiếp Hồn đều chủ động tại hồn nguyệt mượn người có thể chất Nhiếp Hồn truyền tống đi Chúc Cửu Giới, đi theo cùng. Bởi vì mỗi Nhiếp Hồn Vu chỉ có lần đầu tiên bị chủ động đưa vào, sau này nếu muốn tiến Chúc Cửu Giới thì nhất định phải nương lực truyền tống người ngoài kéo theo mới được. Không chỉ là Dự Tư, Nhiếp Hồn, Linh Môi cũng đều mượn cơ hội đi. Bởi vì trong Chúc Cửu Giới, chắc đại nhân cũng biết truyền thuyết, trong đó chôn thi thể Chúc Cửu Âm. Thậm chí có tin đồn thuật nguyền rủa bí ẩn cũng đến từ Chúc Cửu Giới. Bởi vậy năm đó giới bị phát hiện nó vốn là di tích cổ đại, có không ít nơi Vu nhân chưa tìm kiếm được, chỉ có khu vực rất nhỏ trở thành đạt được Nhiếp Hồn tu. Sau khi phát hiện nơi này thì mới xuất hiện nghiên cứu thuật nguyền rủa." Ông lão nói cực kỳ kỹ càng.

Thông minh như lão nếu đối với cùng là Vu nhân thì sẽ không kể kỹ như vậy, dù sao tại Vu tộc không tính là việc bí ẩn gì. Nhưng bây giờ khi lão nói kỹ càng, ông lão thông minh thấy ra chỗ Tô Minh không thích hợp. Nhưng đối với lão thì không cần biết lai lịch của hắn, lão đắn đo duy nhất là an toàn bộ lạc. Tô Minh cường đại khiến ông lão dù thấy ra manh mối cũng phải giả bộ như không biết gì hết, càng sẽ không nói với người ngoài, dẫn đến tai họa cho mình và bộ lạc.

Tô Minh nửa cười nửa không nhìn ông lão, không lên tiếng.

Ông lão ho khan, tiếp tục nói.

"Hơn nữa người Man tộc chắc cũng sẽ nghĩ cách tiến vào Chúc Cửu Giới, bởi vì tại đó có một thực vật gọi là Cửu Minh Hoa, có thể khiến người Man tộc từ đại viên mãn Tế Cốt tiến vào kiếp sinh tử Man Hồn cảnh thì có thêm cơ hội sống sót. Hơn nữa Chúc Cửu Giới là di tích cổ đại, nói không chừng còn tồn tại không ít tạo hóa." Ông lão không ngừng nói nhưng Tô Minh vẫn là biểu tình nữa cười nửa không khiến lão sợ.

"Nói ra mục đích thật sự của ngươi." Tô Minh từ từ nói.

"Cái này, tiểu nhân không dám giấu gì đại nhân, mục đích của tiểu nhân là khiến hai tộc nhân ở đó đạt được Nhiếp Hồn tu rồi lấy tư chất của họ có thể bị một ít bộ lạc cỡ trung chú trọng, nếu có thể đổi lấy giúp bộ lạc ta di chuyển thì đem hai người kia đi cũng tốt. Nếu không làm được điều này, hai người bị trực tiếp mang đi cũng có thể để lại huyết mạch Bạch Ngưu bộ lạc ta. Coi như là đường cùng, hai người nếu có thể tìm đến cường giả khác, có thể đạt thành giao dịch coi như mạnh hơn hiện nay." Ông lão cười khổ nói, do dự một lúc bỗng nâng lên tay phải, thò vào lòng. Ngực lóe tia sáng âm u, lão vươn tay ra, xuất hiện vật hình tròn.

"Vật này chính là thánh vật bộ lạc ta, đại nhân có thể lấy đi trước!"

Ánh mắt Tô Minh quét qua vật hình tròn, con ngươi mạnh co rút, lòng bỗng dấy lên sóng cuộn biển gầm!

"Đây là…" Tô Minh vung tay áo, lập tức chộp lấy vật hình tròn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.