Chương trước
Chương sau
Trong lời nói bình thản của Tô Minh ẩn chứa khí lạnh khiến Hòa Phong run rẩy. Tô Minh nâng lên tay phải chỉ hướng Hòa Phong, thoáng chốc mấy Nguyệt Dực quanh quẩn bên cạnh gã rít gào sắc nhọn lao thẳng vào Hòa Phong, bao quanh gã, khiến giây phút mặt trời hoàn toàn dâng lên thì gã không hoàn toàn biến mất.

Nguyệt Dực lần nữa dung hợp khiến Hòa Phong có cảm giác ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng đối với Tô Minh nỗi sợ hơn cả phản nghịch. Gã cảm thấy mình thật sự khó thể dò tìm ý nghĩ của Tô Minh. Suy nghĩ của đối phương khác hẳn với thường thức gã cho rằng.

Giống như hôm nay, gã vốn tưởng Tô Minh sẽ không thật sự giết mình, kỳ thực gã cũng chưa chết. Nhưng Hòa Phong biết, nếu mới rồi mình nói chậm chút, vậy bây giờ chờ đợi mình sẽ là tử vong.

Hòa Phong có dã tính rất mạnh, sẽ không cam lòng làm nô cho người ta. Bây giờ nỗi sợ chiếm phân nửa trái tim, nhưng từ từ, theo nỗi sợ biến ngày càng ít, có lẽ gã sẽ còn xuất hiện cắn ngược.

Nhưng bây giờ thì gã không dám. Trước khi tìm ra cách nào tránh né uy hiếp dưới ánh nắng thì gã không dám tùy tiện nổi lên sát ý.

Điều này thì Tô Minh biết rõ.

Hắn đúng là không muốn cứ như vậy giết Hòa Phong. Dù sao đó là tu vi quái dị, trong trận chiến Thiên Lam Săn Vu đem đến tác dụng rất lớn, còn về loại hành vi phản nghịch của người này thì Tô Minh đã có cách.

Hòa Phong lại dung hợp cùng Nguyệt Dực, hóa thành cái bóng, sợ hãi cúi đầu với Tô Minh, ngoan ngoãn dung nhập vào cái bóng của hắn.

Trên mặt đất có hai cái đầu đẫm máu, và một thây khô mụa rữa héo rút.

Hỏa Vượn thấy Tô Minh đã tỉnh, ở một bên ngáp, tiện tay nhặt cái đầu của gã đàn ông vạm vỡ Vu tộc, loay hoay trong tay. Hình ảnh này nếu người ngoài thấy thì lòng sẽ kinh sợ.

Tiếng Huân khúc quẩn quanh Tô Minh, theo mặt trời mọc, theo ánh sáng bao trùm mặt đất thì dần biến mất. Hắn nhìn trời xanh thẳm, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy.

Khi hắn đứng dậy thì trong người phát ra tiếng rôm rốp. Thanh âm như xương cốt va chạm, như máu thịt ma sát. Theo thanh âm quanh quẩn, trên mặt Tô Minh xuất hiện Sơn Văn, dưới lớp áo ở ngực biến ảo Ô Sơn bộ lạc, bông tuyết bay, mắt phải có ánh đỏ.

Nguyên bộ Huyết Nguyệt Ô Sơn Phong Tuyết Đồ hoàn toàn lộ ra, mặt trên lấp lóe ánh sáng, mơ hồ có tiếng Huân khúc nức nở vang vọng. Giống như là Huân khúc tồn tại trong Man Văn của Tô Minh. Khi Man Văn hoàn toàn hiện ra thì nó thật tự nhiên lan tỏa.

Tóc Tô Minh không gió tự bay, hắn đứng trên mặt đất, ngẩng đầu. Chậm rãi đôi chân hắn bay lên, cách mặt đất ba mét.

Khí thế cường đại bùng phát từ người Tô Minh.

Tu vi của hắn trước hội đấu giá, khi lần đầu tiên tâm biến kết thúc thì đã đạt tới hậu kỳ Khai Trần, cách hoàn mỹ chỉ còn một bước. Một bước này lúc đó Tô Minh đã hiểu ra, hắn cần âm Huân khúc, cần phải tấu ra khúc nhạc trong ký ức. Nếu làm được điều này, có thể khiến Man Văn Ô Sơn của hắn hoàn toàn dung hợp cùng ký ức, khiến Man Văn chấn động, để tu vi của hắn từ hậu kỳ Khai Trần trực tiếp đánh tới hoàn mỹ Khai Trần!

Từ sau hội đấu giá, Tô Minh một đường đi đến, mãi tới khi lấy lại Huân đã sửa chữa, hành trình quên ba ngày. Mãi đến đêm ngày thứ tư hắn mới từ từ làm được. Đêm tĩnh lặng, đêm giết chóc, đêm máu me, hắn rốt cuộc tấu ra Huân khúc chân chính, khiến Huân có hồn.

Hồn này là ký ức Tô Minh ngưng tụ. Hồn này chính là hồn Man Văn của Tô Minh!

Khí thế trên người Tô Minh ngày càng mạnh, lát sau trong phạm vi mấy trăm mét động đất, cây cối lắc lư, như có bão tố quét qua.

Thân thể Tô Minh bay cách mặt đất mấy mét, đôi mắt lộ ra hiểu rõ, cảm giác nắm trong tay lực lượng.

Hoàn mỹ Khai Trần và hậu kỳ Khai Trần nhìn chỉ cách nhau một cảnh giới. Nhưng kỳ thực, hoàn mỹ thuộc về cực hạn Khai Trần, thuộc về một tầng mạnh nhất trong cảnh giới Khai Trần.

Người đạt tới tầng này có thể gọi là hoàn mỹ Khai Trần, cũng có thể gọi là thứ cốt. Bởi vì tầng này cách Tế Cốt cảnh Man tộc như cách một tờ giấy.

Nếu phá, thì đâm một cái là rách. Nếu không phá, năm tháng cũng không cách nào suy yếu được.

Thân thể Tô Minh từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống. Khoảnh khắc hắn đạp đất, mái tóc chậm rãi rũ xuống vai, mắt nhắm chặt, lát sau khi mở ra thì ánh mắt bình tĩnh.

"Đây là sáng sớm ngay thứ năm, còn có hai ngày. Từ đây đi Thiên Lam bình chướng về mặt thời gian thì tất nhiên không đủ." Mới nãy khi Tô Minh nhắm mắt thì trừ bình ổn tu vi dao động ra còn cảm nhận vị trí dấu ấn sự sống của mình.

Hắn mơ hồ cảm nhận được vị trí, đại khái đoán ra khoảng cách xa gần.

"Nếu đã vậy thì…" Mắt Tô Minh chợt lóe, nhặt đầu người đàn bà Vu tộc ném cho Hỏa Vượn.

Hỏa Vượn nhảy người lên đón lấy, mặt mày hớn lở, túm tóc dài hai đầu người giắt bên hông minh, vỗ ngực với Tô Minh lộ ra bộ dáng hùng mạnh.

Sau đó Tô Minh đi tới bên cạnh thây khô người có bộ mặt xăm hình dơi, tay phải chém cổ nó. Tiếng két két vang lên, chưa đợi Tô Minh cầm lấy đầu người này thì Hỏa Vượn đã kiềm không được kéo lấy cái đầu. Khiến thân thể và đầu Vu nhân này tách ra, chỗ đứt rời chẳng chảy ra chút máu.

Hỏa Vượn càng đắc ý, vội giắt cái đầu thứ ba vào thắt lưng, lắc lư mấy cái, biểu tình thêm hưng phấn.

Tô Minh không ngẩng đầu mà nhìn cái xác không đầu trước mắt, ở trên người gã vỗ vỗ vài cái, lấy ra cái túi do cỏ bện thành.

Cái túi nhìn rách nát nhưng bị Tô Minh cầm trong tay thì phát hiện, tác dụng của nó giống hệt túi trữ vật. Thần thức của hắn quét qua, dễ dàng để lại dấu ấn của mình trong túi.

"Ủa?"

Tô Minh lật ngược túi trong lòng bàn tay, bên trong rớt ra một khối đá cỡ móng tay. Tảng đá ở dưới ánh nắng lấp lánh sắc máu, bên trong như có sương khói lượn lờ, nhìn khá là đẹp mắt.

Hòn đá như vậy ở trong túi cỏ có gần trăm cái.

Trừ đó ra còn có một ít thảo dược Tô Minh chưa thấy qua, số lượng thảo dược này cũng không ít.

Cất túi cỏ vào ngực, Tô Minh đứng dậy, nhoáng người lên biến mất. Khi hắn xuất hiện thì ở trong rừng cây không xa, hắn đứng trước mặt cái xác không đầu.

Lần mò trên cái xác, Tô Minh cau mày, đứng dậy lại biến mất. Lần này khi hắn xuất hiện đã ở một hướng khác, bên cạnh Huỳnh Huyễn người đàn bà Vu tộc, lục lọi một lúc, vẫn là không có túi cỏ.

Mắt hắn chợt lóe, đứng dậy đi hướng phía xa, Hỏa Vượn theo sau hắn. Không biết nó từ đâu lấy ra rìu chiến, vác trên vai. Rìu chiến rất nặng nhưng Hỏa Vượn trời sinh thần lực không thấy nặng chút nào.

Tô Minh nhìn nó, mặt có nụ cười.

"Tiểu Hồng." Tô Minh nhẹ giọng nói.

Hỏa Vượn ngẩng đầu liếc Tô Minh, không thèm để ý.

Tô Minh cười cười, nhoáng người lên lao nhanh tới trước. Hỏa Vượn vội vàng theo sau, biểu tình có ganh đua, hiển nhiên đối với việc lúc trước thua Tô Minh về mặt tốc độ nó còn chưa cam lòng.

Một người một khỉ chạy nhanh, hai tiếng đồng hồ sau rời khỏi cánh rừng, xuất hiện trên bình nguyên rộng lớn. Gió thổi trên mặt cỏ, vang tiếng phần phật, một ít hoa dại nở rộ ra mùi hương, khiến nơi này hoang vắng không người ngắm sự xinh đẹp đó.

"Nơi này như thế nào?" Tô Minh ngừng lại, đứng trên bình nguyên, chậm rãi nói.

Giọng nói vang bốn phía, Hỏa Vượn ở bên cạnh nhìn xung quanh, cho rằng Tô Minh là đang nói chuyện với mình, lại trợn mắt.

"Người đi theo ta một đường, đưa Mặc ta tới nơi đây nhưng vẫn im lặng, trừ phi không sẵn sàng ra tay." Tô Minh xoay người, mắt sáng ngời nhìn phía xa đằng sau lưng mình.

Hỏa Vượn ngẩng ra, lập tức trông theo.

Chỉ thấy trên bãi cỏ, khi gió thổi cỏ thì có một thân hình gầy yếu chậm rãi lộ ra, đi hướng Tô Minh, từng bước một đi đến, cách hắn chừng mười mấy mét thì dừng lại.

Đó là một người cao gầy, gã mặc áo dài đen, nhìn bộ dạng chừng hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sâu thẳm, tóc bện rất nhiều bím nhỏ xõa sau đầu.

Gã nhìn chằm chằm Tô Minh, biểu tình nghiêm túc.

Tô Minh cũng nhìn gã.

Ánh mắt hai người giao nhau cách hơn mười mét.

"Hải Đông Tông, Ô Đa!" Thật lâu sau, người đàn ông nâng lên tay phải, trong tay xuất hiện khối lên bài màu nước biển quăng hướng Tô Minh.

Lệnh bài hóa thành vệt xanh biển lao thẳng tới Tô Minh. Nhưng hắn lùi ra sau vài bước, mặc kệ lệnh bài rơi trên mặt đất, không đụng chạm.

Thấy hành động này của Tô Minh, con ngươi người đàn ông co rút.

"Ô Sơn bộ lạc, Mặc Tô." Tô Minh bình tĩnh nói.

"Còn về ngươi đến từ tông môn nào thì Mặc ta không quan tâm. Nhưng ngươi lấy đi chiến lợi phẩm của ta, điều này cần phải cho Mặc ta một lời giải thích." Tô Minh nhìn người đàn ông. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Theo hắn thấy thì tu vi của người này chưa tới Tế Cốt, giống như hắn đều là hoàn mỹ Khai Trần. Nhưng người này cho Tô Minh cảm giác tựa như gặp một con sói cô độc tàn nhẫn, vượt xa rất xa ba tộc nhân Vu tộc tương đương với Tế Cốt.

Nghe lời của Tô Minh, người đàn ông im lặng không lên tiếng. Giống như Tô Minh cảm nhận, trong cảm giác của gã, Mặc Tô trước mắt nhìn như chỉ mới là hoàn mỹ Khai Trần, nhưng mới rồi cho gã cảm giác kim đâm sau lưng. Đặc biệt người này có thể thấy ra mình âm thầm đi theo, điều này càng khiến gã không muốn hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng gã biết, có thể giết ba Vu nhân, Mặc Tô trước mắt tuyệt đối không thể chỉ nhìn vào tu vi. Còn về Ô Sơn bộ lạc thì gã chưa từng nghe nói qua, cho rằng đối phương bịa đặt.

"Có lẽ ngươi đi theo ta là vì cái này." Tô Minh chậm rãi nói, nâng lên tay phải. Trong lòng bàn tay hắn có tinh thạch cỡ móng tay cái rực rỡ sắc màu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.