"Ta luôn muốn bắt lấy nó…" Tô Minh mở mắt ra, nhìn Hỏa Vượn cách mình một mét, nhẹ giọng nói.
Tại đất Nam Thần, có lẽ có người có thể thuần phục Hỏa Vượn này. Nhưng tất cả các cách đều là dùng vũ lực, bởi vì Hỏa Vượn xuất hiện tại đây, theo lời Đồng Tử nói thì là dị chủng!
Cho nên không ai có kinh nghiệm thuần phục Hỏa Vượn, họ chỉ có thể dùng cách thuần phục mãnh thú vào người Hỏa Vượn. Chỉ có Tô Minh, chỉ mình hắn có kinh nghiệm như vậy.
Bởi vì khi hắn còn trẻ, từng có một Hỏa Vượn bên hắn suốt thời thơ ấu.
"Nhưng mà ta cứ không bắt được nó." Tô Minh đứng dậy, lắc đầu đi hướng Hỏa Vượn.
Gần như lúc Tô Minh đứng dậy thì Hỏa Vượn lập tức vẻ mặt cảnh giác, gầm lên, lần nữa hiện ra sắc mặt bạo ngược.
"Cứ thế qua vài năm, nó cố ý để ta bắt được. Khi đó ta rất vui sướng, mãi đến thật lâu sau mới biết, nó là cố ý. Bởi vì trong rừng cây đó, nó cô độc, giống như ta." Tô Minh thi thào, đi hướng Hỏa Vượn.
Con vượn mắt lóe tia sáng hung ác. Khoảnh khắc Tô Minh tiến tới, nó bỗng nhảy lên, vuốt chém hướng mặt Tô Minh, tốc độ cực nhanh, có gió mạnh ập vào mặt hắn.
Nhưng lần này, giây phút vuốt nó sắp đụng vào người Tô Minh thì thân thể hắn dịch sang bên. Nhìn như bị vuốt Hỏa Vượn xé nát kỳ thật đó là tàn ảnh.
"Mãi đến khi đó ta mới biết, không phải ta kiếm nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050427/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.