Chương trước
Chương sau
Trong khi Tô Minh cười khổ, phía xa Thiên Tà Tử bước ra một bước, hư không xuất hiện sóng gợn vặn vẹo. Thân hình ông giống như lúc Tô Minh mở ra tốc độ nhanh nhất, khoảnh khắc biến mất không còn bóng dáng, khi xuất hiện thì đã ở trước mặt lão già đầu bạc.

Lão già đầu bạc con ngươi co rút, đang định lùi ra sau thì tay trái gầy gò của Thiên Tà Tử túm lấy áo lão.

"Ta không điên, ta thặt không điên, ta chữa rồi, đều khỏe rồi…Sao ngươi nói ta điên!!!" Mắt Thiên Tà Tử đỏ rực gầm với lão già đầu bạc, sắc mặt biểu tình của ông, bất cứ ai thấy thì đều nhìn ra tựa như mình bị phát hiện bí mật, căng thẳng và hoảng sợ, muốn giải thích để che giấu cái gì.

Hình ảnh này rơi vào mắt tộc nhân Quỷ Đài xung quanh thì ánh mắt nhìn Thiên Tà Tử càng đầy sợ hãi.

Lão già đầu bạc cũng là tinh thần chấn động. Đây không phải lần đầu tiên lão gặp Thiên Tà Tử, đối với tin đồn liên quan đến Thiên Tà Tử thì lão cũng biết một chút. Vốn không đặt ở trong lòng, nhưng hôm nay, khi lão bị Thiên Tà Tử bắt lấy, lão chợt phát hiện, Thiên Tà Tử trước mắt có gì đó đáng sợ khiến lão kinh hồn.

"Chết tiệt, đã nói ta không phải điên, ngươi tin không? Ngươi tin không?" Thiên Tà Tử rống to, nước miếng phun ra khiến lão già đầu bạc cách ông gần nhất giãy dụa muốn né, nhưng rõ ràng…không làm được.

"Thiên Tà Tử, đồ điên, ngươi muốn làm gì? Nơi này là Quỷ Đài bộ lạc, nơi này là Bắc Cương bộ lạc thuộc Thiên Hàn đại bộ lạc, ta càng là Khôi Thủ Quỷ Đài!!! Nếu ngươi dám bị thương ta, ta muốn Cửu Phong Thiên Hàn Tông ngươi cả nhà chôn cùng!" Lão già đầu bạc giãy dụa gầm lên, sắc mặt tràn ngập phẫn nộ. Nhưng dưới giận dữ lại che giấu sợ hãi.

"Ngươi ngươi ngươi…" Dường như Thiên Tà Tử sốt ruột đến hốc mắt ướt nước, tùy thời lệ sẽ trào ra, phát cuồng rống to.

"Tại sao ngươi cứ phải nói ta điên! Ta không phải, ta không phải đồ điên, ta thật sự chữa hết! Không tin…không tin ngươi nhìn cái này đi!" Dường như Thiên Tà Tử nghĩ tới cái gì, vừa túm lão già đầu bạc tay phải vừa sờ vào ngực, lục lọi lấy ra một khối mộc giản nhỏ.

Thiên Tà Tử lấy mộc giản ném ra phía sau, mộc giản hóa thành vệt sáng âm u lao thẳng đến chỗ Tô Minh cách không xa.

"Lão tứ, đọc thứ ghi bên trên cho vi sư, để họ nghe xem!" Thiên Tà Tử biểu tình đắc ý, nhưng vẫn là hung tợn nhìn chằm chằm lão già đầu bạc trước mặt.

Tô Minh ngẩn ra, đón lấy mộc giản, cúi đầu nhìn, biểu tình biến quái quái.

"Đọc!" Thiên Tà Tử bất mãn kêu lên.

"A…" Tô Minh chần chờ một lúc, thanh âm quanh quẩn bốn phía.

"Phân bộ Tây Vực Thiên Hàn đại bộ lạc…thừa nhận Thiên Tà Tử không điên, thừa nhận hắn đã trị hết…" Tô Minh chớp chớp mắt, cười khổ, ngẩng đầu nhìn Thiên Tà Tử.

Thiên Tà Tử vẻ mặt tràn đầy đắc ý, nhìn lão già đầu bạc, biểu tình huênh hoang kêu to.

"Thế nào? Đây là bằng chứng! Nhìn thấy không? Thiên Hàn Tây Vực chứng minh cho ta!"

"Lão tứ, lật lại, mặt sau còn có, đọc tiếp đi."

Tô Minh lật lại mộc giản, nhìn chữ viết phía sau, lắc đầu cười khổ, lần nữa cất tiếng nói.

"Phân bộ Đông Khu Thiên Hàn đại bộ lạc thừa nhận Thiên Tà Tử không điên, thừa nhận hắn đã trị hết…"

"Phân bộ Nam Hoang Thiên Hàn đại bộ lạc, thừa nhận Thiên Tà Tử không điên, thừa nhận hắn đã trị hết…"

"Thiên Hàn đại bộ lạc, thừa nhận Thiên Tà Tử tuyệt không phải tên điên…" Khi Tô Minh đọc ra hết những chữ đó, vẻ mặt của Thiên Tà Tử càng đắc ý hơn. Ông túm lão già đầu bạc ngây ra tại chỗ, há miệng gào to.

"Nghe thấy chưa? Ta không điên, ta đã chữa rồi, đây chính là chứng cứ! Nếu ngươi không tin, ta còn có nè!" Thiên Tà Tử lần nữa từ trong ngực lấy ra hơn phân nửa mộc giản, ném hết cho Tô Minh.

"Địch Nguyên bộ lạc thừa nhận Thiên Tà Tử đại nhân không điên…"

"Hứa La bộ lạc thừa nhận Thiên Tà Tử đại nhân…đã trị…"

"Thiên Lam Thành, thừa nhận Thiên Tà Tử không phải đồ điên, hắn bình thường…"

"Hải Đông bộ lạc, thừa nhận Thiên Tà Tử không khùng điên…"

Tô Minh càng đọc càng kinh dị, chữ viết mỗi mộc giản đều không giống, hiển nhiên là từ tay những người khác nhau. Nếu những mộc giản này thật sự đến từ bộ lạc khác biệt, vậy Thiên Tà Tử…

Tô Minh hít sâu, hắn nhìn thấy Thiên Lam Thành, nhìn thấy Hải Đông bộ lạc…

Theo Tô Minh đọc ra, chẳng những hắn chấn động, xung quanh hễ ai nghe thấy lời này đều ngây như phỗng, nhìn chằm chằm Thiên Tà Tử ở giữa không trung rất là đắc ý,

"Ta sớm nói rồi, ta không điên, bây giờ các ngươi tin chưa!" Trên mặt Thiên Tà Tử là bộ dạng như bị ăn hiếp, dù bởi vì đội khăn trùm đầu nhưng vẫn thấy ra đôi chút từ mắt và miệng lộ ra ngoài.

Lão già đầu bạc bị Thiên Tà Tử túm lấy mở to mắt, nửa ngày nói không nên lời. Lão không dám nói nữa. Lão cực kỳ chắc chắn rằng, Thiên Tà Tử trước mắt, thật sự là người điên, nếu mình cứ nhất quyết thì rất có thể sẽ chọc giận Thiên Tà Tử.

Đối với người điên thì chuyện gì đều làm được.

"Điên…đây là kẻ điên, nếu mộc giản là thật, vậy y thật sự là điên. Một người bình thường tuyệt đối không đi nhiều chỗ như vậy lấy bằng chứng mình không điên. Nếu những cái này là giả, y nhất định là đồ điên." Lão già đầu bạc, Khôi Thủ Quỷ Đài bây giờ mím chặt môi.

"A? Sao ngươi không nói gì? Ngươi khinh thường ta!" Thiên Tà Tử trừng mắt.

Lời vừa thốt ra thì ngay cả Tô Minh cũng đồng tình lão già đầu bạc.

"Ngươi lại dám khinh thường ta, ngươi ngươi ngươi…tại sao ngươi khinh thường ta? Ngươi vẫn cho rằng ta điên đúng không!!!" Thiên Tà Tử bỗng giận dữ, mặt căng cứng, trong mắt lộ tia sáng như là muốn giết người diệt khẩu.

Tia sáng này có lẽ người ngoài không nhìn ra ý nghĩa, nhưng lão già đầu bạc bị ông túm lấy thì thấy rõ.

"Ngươi thật là quá đáng! Ta tôn trọng ngươi như vậy, còn lấy ra chứng cứ cho ngươi xem, vậy mà ngươi vẫn cho rằng ta điên!" Thiên Tà Tử vẻ mặt giận dữ, tay phải nâng lên, xem bộ dáng như là muốn bóp chết lão già đầu bạc.

Ông lão mở to mắt, vùng vẫy. Nhưng từ trước lão đã phát hiện, trong cơ thể mình tất cả tu vi vận chuyển bởi vì bị Thiên Tà Tử mà như mất đi, không thi triển ra được chút nào.

Bây giờ theo Thiên Tà Tử nâng lên tay phải, nỗi sợ hãi chết chóc tràn ngập tim lão già đầu bạc, khiến mặt lão lộ ra khủng hoảng, há miệng muốn nói cái gì. Nhưng Thiên Tà Tử không cho lão cơ hội, siết chặt cổ lão, đôi tay mạnh dùng sức, mặt lão già đầu bạc lập tức nghẹn đỏ bừng.

Tô Minh mắt chợt lóe, hắn biết nếu lão già đầu bạc chết thì sự việc sẽ lập tức biến thành chuyện lớn. Nhưng hắn không sợ hãi, mắt đầy sát khí. Giây phút lão già đầu bạc bị sư tôn giết chết, hắn sẽ nhanh chóng ra tay, trước khi mấy người khác phản kích thì ra tay giết ngay.

Nhị sư huynh và gã đàn ông da đen ở một bên đã đánh nát mười mấy quỷ ảnh con nít, có không ít bị Nhị sư huynh nuốt mất. Bộ dạng của y vẫn như lúc trời tối, toàn thân tỏa khí lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giờ đây trong ánh mắt lạnh lẽo có sát khí.

Nhưng khi lão già đầu bạc sắp bị Thiên Tà Tử bóp chết, khi tất cả tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc quỳ trên mặt đất biểu tình tràn ngập kinh khủng và điên cuồng, muốn bất chấp tất cả phản kích… Bạn đang đọc truyện tại - truyentop.net

Một thanh âm già nua bất đắc dĩ chậm rãi vang vọng trong cõi trời đất này.

"Ngươi không điên, ngươi đã trị…lão phu Mặc Sơn chứng minh cho ngươi."

Giọng nói nhẹ nhàng bay tới, truyền khắp thiên địa. lão già đầu bạc trong tay Thiên Tà Tử đột nhiên run bần bật, tựa như tan vỡ, hóa thành vô số sâu đen nhỏ. Những con sâu này vội vàng bay lượn, chi chít rậm rạp bay nhanh ra ngoài mấy trăm mét rồi mới ngưng tụ thành bộ dáng lão già đầu bạc.

Biểu tình của lão vẫn còn đọng lại sợ hãi, như sống sót sau tai nạn, hướng hư vô quỳ lạy.

"Bái kiến Man Công, cảm ơn Man Công cứu mạng."

Chỗ lão già đầu bạc quỳ lạy, hư vô có sóng gợn quanh quẩn, bên trong từ từ bước ra một ông lão mặc áo đen. Ông lão không để ý đến Khôi Thủ Quỷ Đài bộ lạc, mà nhìn hướng Thiên Tà Tử.

"Thiên Tà Tử."

Lão vừa thốt lời thì Thiên Tà Tử hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý Khôi Thủ Quỷ Đài bộ lạc quỳ đó mà trợn trừng mắt.

"Ta không phải là Thiên Tà Tử!"

Khoảnh khắc Man Công Quỷ Đài bộ lạc đi ra thì Tô Minh toàn thân chấn động, hắn cảm nhận áp lực như ẩn như hiện. Áp lực này khiến khí huyết toàn thân hắn như đông lại, biểu tình biến nghiêm trọng. Nhưng giờ phút này nghe lời của sư tôn thì dường như áp lực biến mất.

Tô Minh cười cười. Hắn lờ mờ cảm thấy nếu Man Công Quỷ Đài bộ lạc này cứ nói tiếp, có lẽ sẽ bị sư tôn vòng đi vòng lại, dẫn tới lời lúc trước.

"Như vậy là lão phu đã nhận sai người, nên gọi các hạ như thế nào?" Man Công Quỷ Đài bộ lạc mặc đồ đen mỉm cười, biểu tình chẳng lộ chút vui giận, bình thản hỏi, nhìn Thiên Tà Tử.

"Lão phu là Thiên Tà Tử! Bà nội nó, ngươi không biết ta? Lúc ngươi còn nhỏ ta từng ôm ngươi, thế mà ngươi không nhận ra ta, ngươi còn hỏi ta là ai?" Thiên Tà Tử trừng mắt, ra vẻ tức giận.

Man Công vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu chắp tay hướng Thiên Tà Tử.

"Sư thúc, đừng đùa nữa, việc này ta chỉ mới vừa biết nguyên do, là tộc nhân của ta không đúng. Ta đã mang tới nghiệt súc." Lão cười khổ nói, vung tay áo phải.

Lập tức trong hư vô có một thân hình lảo đảo đi ra, bùm một tiếng bị ép quỳ tại đó.

Đó là một gã trai tráng, nửa thân trần, tóc quấn mấy vòng ở cổ, trên mặt đầy phẫn nộ và không cam lòng, còn có kinh sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.