Chương trước
Chương sau
"Là đại trận hộ sơn! Lão tứ không biết đâu, trận pháp này khởi động rất phiền toái, vô cùng phiền phức, ai mà dễ dàng đổi chứ! Nhưng đám Thất Phong đáng chết, họ…họ thật là khinh người quá đáng!!!" Hổ Tử ôm chặt Tô Minh, vẻ mặt giận dữ.

Tô Minh khó khăn lắm mới thoát ra được, nhìn Hổ Tử giận dữ cực độ, không nói nên lời.

"Họ thật là khinh người quá đáng, ta quyết không nhịn nữa!" Hổ Tử nâng tay lên, gầm rống.

"Lão tứ, biểu tình đó là sao?" Hổ Tử khó được trong cơn giận dữ còn thấy vẻ mặt Tô Minh kỳ quái, sửng sốt hỏi.

"A…không…không có gì." Tô Minh ho khan vài tiếng. Hắn cảm thấy lúc này tìm Hổ Tử bàn bạc có chút không thích hợp, định tìm cớ nhanh chóng rời đi thì tiếng gầm giận dữ của Hổ Tử lại vang lên.

"Bọn họ làm vậy là vũ nhục ta, là trần trụi khiêu khích ta! Tiểu sư đệ, ngươi nói có đúng không hả? Hhọ làm như vậy có phải là rất quá đáng, rất nhẫn tâm, rất không đạo đức, rất vô sỉ???" Hổ Tử đi tới đi lui trong động phủ, tóc tai bù xù như kẻ điên, không ngừng rống to.

"Họ thật là quá đáng, uổng công ta bình thường hay đi coi chừng trận pháp giùm các nàng, họ quá nhẫn tâm. Trận pháp trước kia là ta mấy lần giúp các nàng tu sửa. Họ quá không đạo đức, đổi trận pháp mà không cho ta biết một tiếng!"

"Tam sư huynh…ta còn có việc, đi trước." Tô Minh nhanh chóng lùi mấy bước định rời khỏi đây.

"Tiểu sư đệ, ngươi đừng đi!" Hổ Tử chạy nhanh chặn Tô Minh lại, vẫn là vẻ mặt phẫn nộ nhưng trong đó xen lẫn hưng phấn.

"Tiểu sư đệ, ngươi phân xử giùm ta, ngươi nói đi, ta lên núi cũng không vài năm, nhưng ngươi biết không, Thất Phong đổi đại trận hộ sơn đã sáu lần! Sáu lần, đây là lần thứ bảy, có phải họ quá khinh người không? Mỗi lần đều đổi thứ phức tạp hơn, khiến ta vắt óc suy nghĩ đã lâu mới tìm ra cách đi vào! Đặc biệt là lần này, quá đáng, hết sức quá đáng, ta mất tròn mười ngày tính toán diễn luyện, mười ngày không ra ngoài rình ngó, mười ngày lận!"

Tô Minh cười khổ, định mở miệng thì vẻ hưng phấn trong nét mặt Hổ Tử bỗng vượt qua phẫn nộ.

"Nhưng mà!!!" Hổ Tử vung tay lên, đôi mắt tràn ngập tơ máu lộ tia sáng chói lóa.

"Vẫn là bị Hổ gia gia các nàng phá giải rồi! Bà nội nó, đại trận hộ sơn tính cái quái gì, lão tử thông minh nhất! Tiểu sư đệ xem này!" Hổ Tử kéo Tô Minh đi tới mặt đất khắc họa, chỉ vào đồ án khiến người hoa mắt.

"Giải trận pháp rất đơn giản, khó khăn là làm sao dưới tình huống không bị phát hiện khiến trận pháp tự động mở cửa cho ta. Ngươi xem, đường chỉ này chính là ta!" Hổ Tử càng nói càng hưng phấn.

Gã cầm dao găm rạch một cái trên mặt đất, vẽ ra đường chỉ gấp khúc. Đường chỉ vặn vẹo trên mặt đất tiến vào chỗ sâu nhất trong đồ án, trên đường không đụng chạm với bất cứ hoa văn nào, giống như mở ra một con đường khác.

"Đêm nay ta sẽ để Thất Phong biết, Hổ gia gia bọn họ…lại tới!!!" Hổ Tử vỗ ngực cười to.

Mắt Tô Minh lóe sáng, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn đồ án trên mặt đất, lát sau ngẩng đầu nhìn Hổ Tử bộ dáng đắc ý, mặt lộ nụ cười.

"Tam sư huynh, ngươi thật là thông minh nhất!"

Hổ Tử nghe vậy càng thêm đắc ý, vỗ bồm bộp lên vai Tô Minh.

"Tri kỷ a, tiểu sư đệ của ta, không nói này, đêm nay sư huynh mang ngươi đi mở mắt. Ta biết mấy chỗ khá lắm ở Thất Phong, ta không nói cho ai hết, ngay cả sư phụ mặc áo hoa đến tìm ta thì ta đều cắn răng không nói. Ta quyết định mang ngươi đi nhìn Thiên Lam Mộng, thế nào hả?" Hổ Tử hưng phấn nói, nhưng thấy ánh mắt Tô Minh rơi vào đồ án trên mặt đất thì chớp chớp mắt, không nói gì nữa.

"Tam sư huynh, ngươi nói nếu trận pháp này khắc trên hộ giáp thì có phải cũng có hiệu quả tương tự…?" Tô Minh thì thào, mắt nhìn chằm chằm trận pháp trên đất, lộ tia sáng rạng rỡ.

Hắn đến tìm Hổ Tử cũng là vì việc này. Ý niệm vốn hơi mơ hồ, khởi đầu do hắn thấy Hổ Tử chế tác ra thứ phản chiếu Thất Phong, gã từng lầm bầm lời Tử Xa không nghe rõ, ý là lần sau phải tạo nên rắn chắc chút. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net

Điều này cho Tô Minh tìm linh cảm, khiến trong lòng hắn có ý nghĩ cực kỳ to gan. Tuy nói ý niệm này có chút hoang đường nhưng Tô Minh không thể từ bỏ dụ hoặc một khi thành công.

Cho nên hôm nay hắn mới đi tìm Hổ Tử. Bây giờ, khi hắn thấy đồ án trên mặt đất thì ý niệm càng rõ ràng trong đầu.

"Khắc trên hộ giáp?" Hổ Tử ngây ra, gãi đầu, suy nghĩ nửa ngày thì lắc đầu.

"Không được đâu, không có tài liệu như vậy, lại nói…" Hổ Tử nhíu mày, nói tới một nửa thì dừng lại, nhức đầu suy nghĩ.

"Tam sư huynh." Tô Minh đứng dậy, mắt dời khỏi đồ án nhìn hướng Hổ Tử.

"Ta cần một ít đồ án giống như trận hộ sơn này, từ đơn giản đến phức tạp, việc này kính nhờ sư huynh."

Hổ Tử vẫn cau mày, nghe vậy thì gật đầu, vỗ ngực nói.

"Được, mấy ngày nay ta sẽ chuẩn bị giúp cho. Nhưng tiểu sư đệ à, ta cho rằng ý tưởng của ngươi muốn hoàn thành thì hơi khó, không có tài liệu như vậy. Huống chi trận hộ sơn là biến hóa, không phải vật chết. Coi như là khắc xuống thì không có biến hóa gì được."

Tô Minh mỉm cười chắp tay hướng Hổ Tử vẫn đang khó hiểu, bước ra động phủ.

Trong động phủ, Hổ Tử lại nghĩ nửa ngày vẫn cảm thấy việc này khó thực hiện. Nhưng tiểu sư đệ đã yêu cầu thì đương nhiên gã sẽ hết sức chuẩn bị. Khi ánh mắt gã rơi vào đồ án trên mặt đất thì mắt lập tức sáng, không thèm để ý Tô Minh làm cách nào khắc trận pháp lên hộ giáp nữa, mà là xoay tay, vẻ mặt hưng phấn.

"XX nhà nó, hôm nay ban đêm phải khiến Thất Phong biết Hổ gia gia ta lại tới! Họ rất quá đáng, rất vô lương tâm!" Hổ Tử lấy ra bầu rượu, uống hớp lớn, ảo tưởng buổi tối mình làm cái gì, ngốc cười.

Tô Minh rời khỏi động phủ Hổ Tử, trên đường đi suy nghĩ về ý niệm khiến hắn tâm động, càng nghĩ càng thấy việc này có thể làm được.

"Cái này cần thao túng cực kỳ tỉ mỉ tinh diệu." Mắt Tô Minh chợt lóe.

Hắn đang đi thì bỗng dừng bước chân, trong tầm mắt trên đường nhỏ bậc thang, Bạch Tố đứng phía xa bộ dạng đắc ý cao ngạo.

"Tô Minh, ta vẽ xong rồi!" Bạch Tố ở chỗ này chờ đã lâu, thật không dễ dàng thấy Tô Minh trở lại, lập tức chỉ băng đá bên cạnh, thánh thót nói.

Tô Minh quét mắt qua, thấy mình ở trên băng đá bị biến dạng, bôi xóa lung tung, sau lưng có cái vỏ to, băng đá bên cạnh có bức họa Bạch Tố phỏng theo, cô vẽ là một con rùa đang duỗi cổ.

Con rùa nhìn khá là sống động, đặc biệt là trong mắt thần thái có chút giống Tô Minh.

Tô Minh biểu tình như thường tới gần nhìn một cái, gật đầu.

"Vẽ không sai, tiếp tục đi." Nói xong hắn giữ bình tĩnh đi lướt qua Bạch Tố hướng tới phương xa.

Bạch Tố ngây ra. Tô Minh bình tĩnh khiến cô lại giận dữ, lần nữa chạy theo Tô Minh.

"Ê, ta vẽ là ngươi đó!"

"Ta biết." Bước chân Tô Minh không chậm lại, trước sau như một tiến lên, từng bước đi trên bậc thang.

"Ngươi cảm thấy ta vẽ giống không?" Bạch Tố không buông tha nói.

"Không giống." Tô Minh bình tĩnh nói.

"Không giống ngươi còn nói ta vẽ không sai? Ở trong mắt ta, ta thấy đã vẽ ngươi rất giống!" Bạch Tố chạy nhanh mới miễn cưỡng theo kịp bước chân Tô Minh.

"Cho nên ta mới kêu cô tiếp tục vẽ." Tô Minh trở lại bình đài ngoài động phủ, định đi vào trong. Sau lưng hắn truyền đến giọng nói cực kỳ giận dữ của Bạch Tố.

"Tô Minh, ngươi có ý gì! Ta dựa theo ngươi nói giả trang này bộ dạng này, ngươi cũng đồng ý dạy ta vẽ tranh, nhưng ngày hôm nay đã trôi qua, ngươi đã dạy ta cái gì?" Bạch Tố đứng trên bình đài, trừng Tô Minh.

"Cô giả trang không giống." Tô Minh xoay người nhìn Bạch Tố.

"Chỗ nào không giống?" Bạch Tố lập tức nói.

"Thần thái không giống, nàng sẽ không ồn ào như vậy." Tô Minh lạnh giọng nói.

Bạch Tố trừng Tô Minh, lát sau nhắm mắt lại. Khi cô lần nữa mở ra đã đi tới mép bình đài, đưa lưng hướng Tô Minh, nhìn chân trời phương xa. Đôi tay nâng lên cột lại mái tóc huyền, xé cổ áo lộ ra bông bên trông thoạt nhìn như da lông mềm mại.

Làm xong, cô cúi đầu cũng xé một mảng váy dài, khiến mảnh vụn quần áo theo gió bay xa, lộ ra quần dài bó người, và giày lông dưới chân.

Sau đó cô xoay người, mím môi, nhìn Tô Minh. Sự chán ghét trong mắt đã không tồn tại, chỉ có nhu hòa. Hai bím nhỏ trước ngực theo động tác xoay người mà bay lên, kéo theo vài lọn tóc bay tới trước mắt cô.

Cảm giác dã tính bỗng nhiên từ biểu tình và quần áo Bạch Tố, từ khuôn mặt, chẳng chút che giấu lộ ra ngoài. Có tuyết bay trong gió, một ít rơi trên tóc cô, nhưng không thể che đậy trong ánh mắt dã tính có ôn nhu. Ánh mắt kia khiến Tô Minh lại lần nữa hoảng hốt.

Gió tuyết dần thổi mạnh, thổi qua giữa cô và Tô Minh, xung quanh dường như đều yên tĩnh lại, chỉ có tuyết vẫn rơi, chỉ có ánh mắt giao nhau.

"Tô Minh, ngươi đã trở lại. Còn nhớ từng hứa với ta không?" Giọng nói mềm nhẹ vang vọng xung quanh, dường như hòa cùng tuyết, khiến Tô Minh im lặng.

Nụ cười trên mặt Bạch Tố, nụ cười kia rất tinh khiết, rất mỹ lệ, rất vui vẻ. Cô nhìn Tô Minh, tiếng cười như chuông ngân, thân thể nhẹ lùi ra sau một bước, rơi khỏi bình đài. Trong thiên địa, cô không Khai Trần cũng không có vật gì đạp dưới chân, nhanh chóng rơi xuống dưới Cửu Phong.

"Tô Minh, ngươi trở lại…nhưng ta…lại đi rồi…"

Thân thể Bạch Tố không ngừng rơi xuống, mắt cô lộ ra dã tính. Cô không cam lòng thất bại. Cô phải đổ một lần! Khi nhanh chóng rơi xuống, cô nhìn chằm chằm bình đài Cửu Phong ngày càng xa dần, đến khi dưới thân mềm mại, có gió cuốn lấy khiến giảm bớt tốc độ thân thể rơi xuống, nụ cười của Bạch Tố lại lần nữa đầy đắc ý.

"Ngày thứ nhất, ta thắng!"

Tô Minh xoay người, đi hướng động phủ. Khoảnh khắc xoay người, hắn thì thào.

"Bộ dạng thô bạo của nàng cũng rất giống cô…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.