Đỉnh Cửu Phong, Tô Minh một mình đứng đó. Từ sau khi bị tống ra khỏi mật thất, nơi này chỉ còn một mình hắn, chẳng biết Thiên Tà đi đâu mất.
"Cửu Phong Thiên Hàn Tông…nhà sao." Tô Minh nhìn chân trời một mảnh trắng xóa, cảm giác quen thuộc và xa lạ hòa lẫn, hiện ra tại đáy lòng hắn.
Quen thuộc là gió tuyết, xa lạ là mảnh đất này.
Bông tuyết bay quanh người hắn. Nhìn tuyết, Tô Minh cúi đầu, thuận theo bậc thang mọc đầy thảm thực vật đi xuống dưới.
"Nếu đã tới đây thì phải trước tiên tìm một động phủ cư ngụ." Tô Minh vừa đi vừa quan sát. Đập vào tầm mắt đều là thực vật có thể sinh trưởng trong băng tuyết, rậm rạp một mảnh bao phủ đa số đất tuyết.
[Nhị sư huynh rất chăm chỉ, hắn tin tưởng mình có thể làm càng tốt hơn…]
Bên tai bất giác quanh quẩn lời của Tam sư huynh Hổ Tử, Tô Minh đi thật lâu sau, dần hiểu hơn về câu nói này.
Mãi đến khi đêm khuya buông xuống, trời đất dần tối đen, Tô Minh ở sườn núi tìm đến một chỗ hiếm hoi không có thảm thực vật. Chỗ đó cách bậc thang hơi xa, có một khối đá to nhô ra hình thành bình đài không lớn.
Đứng trên bình đài, gió rét nức nở thổi bên tai, Tô Minh nâng lên tay phải, giữa trán chợt lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ màu xanh trực tiếp bay ra vòng quanh hắn vài vòng sau đó bay thẳng tới vách đá.
Tiếng *bùm bùm* vang vọng, bị kiếm nhỏ đào xới dần hình thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050335/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.