"Người…người là…" Trần Dục Bính vội ngoái đầu lại, định cung kính bái lạy nhưng khi trông thấy người đàn ông trung niên thì ngây ra.
"Bạch…Bạch sư thúc?" Trần Dục Bính chấn động tinh thần, mặt đổi sắc.
Dù gã biết trong phạm vi Thiên Hàn Tông, trấn thủ bính chướng Thiên Lam Thành đều là người Thiên Hàn Tông họ, cũng sớm biết người trấn thủ bình chướng nơi này chắc chắn giống vậy.
Nhưng gã chẳng ngờ được rằng, người trấn thủ lại là người đàn ông trước mắt.
Năm đó gã chỉ thấy mặt người này một lần, nhưng ấn tượng cực khắc sâu. Kỳ thật đừng nói là gã, nguyên Thiên Hàn Tông ai cũng biết người này.
"Hèn chi y cho phép chúng ta đứng trên bình chướng." Trần Dục Bính rất là khẩn trương, gập người cúi đầu hướng người đàn ông trung niên, biểu tình kính cẩn.
"Đệ tử Thiên Hàn Tông Trần Dục Bính, kính chào Bạch sư thúc."
Người đàn ông trung niên hơi gật đầu, xong không để ý tới Trần Dục Bính mà nhìn hướng Tô Minh. Đánh giá hắn một lúc, y bình thản nói.
"Tên ngươi là gì?"
Lúc Tô Minh bị ánh mắt người này nhìn, cảm giác rõ áp lực đè ép mình, nhưng khiến hắn thấy kỳ là áp lực không có sự chấn nhiếp, ngược lại cho hắn cảm giác thân thiết khó tả.
"Vãn bối Tô Minh kính chào Bạch sư thúc." Tô Minh chắp tay, bình tĩnh nói.
"Là vừa mới Khai Trần đi." Người đàn ông trung niên chậm rãi nói.
Tô Minh gật đầu.
"Chắc không phải bị thu vào Thiên Hàn Tông, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050329/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.