"Tộc hoang dã sao hiểu được trận pháp của tiên gia ta. Chỗ của ta sớm không phải bốn tầng không gian cấm chế mà còn có nửa tầng nữa!" Tầm mắt Tô Minh mơ hồ, khi rõ ràng thì hắn đang ở một hang động. Chỗ này là một vùng núi, xung quanh không có ánh sáng, chỉ trông thấy lờ mờ.
"Mau đưa ta về nhà! Năm đó ta trọng thương đến giờ vẫn chưa lành, hiện tại lại từ bỏ bản tôn, chỉ còn thứ phân thân này không thể kéo dài quá lâu. Một khi bản tôn chết mà ta còn chưa đi thì sẽ chết theo! Chỉ có phân thân rời khỏi Man tộc, quy tắc tiên gia khác biệt chặt đứt liên hệ với bản tôn thì mới có cơ may sống."
Tiếng thở nặng nề truyền từ bên cạnh Tô Minh. Hàm Không bóp chặt vai Tô Minh, khuôn mặt y cách hắn chỉ bảy tấc. Y nhìn chằm chằm mắt Tô Minh, trong mắt y có điên cuồng và sốt ruột. Giờ y sắp rơi vào tuyệt vọng, không còn bình tĩnh như trước.
"Tôi không có cách đưa ông trở về." Tô Minh im lặng chốc lát, từ từ nói.
"Ta nhắc lại lần nữa, đưa ta trở về!!!" Hàm Không gầm lên, bóp chặt vai Tô Minh, mặt lộ sát khí.
"Nếu ông không tin có thể đoạt xá nhìn trí nhớ của tôi, xem thử tôi có lừa ông không." Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhìn Hàm Không, đây là mục đích của hắn!
Hắn ở tận cùng lối đi, bên ngoài vách đá, hiểu được rất nhiều chuyện. Đối với việc mình có phải thật sự mất đi một vài ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050275/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.