Chương trước
Chương sau
Bầu trời một mảnh mông lung, ngôi sao xa lạ nhấp nháy ánh sáng u ám. Vài khe hở to lớn nứt ra, cho người ngẩng đầu nhìn biết trời sao này là giả dối, là không tồn tại.

Dưới trời sao vô số sơn cốc vòng quanh đất trống trung tâm, có một kiến trúc to lớn. Kiến trúc này từ xa khó thấy rõ, sương mù lượn lờ xung quanh cản trở tầm mắt.

Nhưng nếu cách gần thì có thể thấy kiến trúc này là như vật hình kiếm, nó đâm xéo mặt đất, bộ phận lộ ra cao đến trăm mét.

Toàn thân tối đen không biết dùng vật gì chế tạo thành, bên trên chi chít nhiều thứ như là vảy. Nói nó là kiếm, nó giống kiếm, nói nó là thuyền thì cũng hơi giống.

Xung quanh kiếm thuyền có ba phương là tế đàn hình tháp cao ngất. Tế đàn có màu trắng, đen, đỏ khác nhau.

Kiếm thuyền to lớn cho người cảm giác tang thương, tế đàn hình tháp thì rõ ràng sau này mới xây nên.

Bây giờ trên tế đàn trắng không có ai, tế đàn đen cũng vậy. Chỉ có tế đàn đỏ là ánh sáng đỏ ngập trời. Ánh sáng chói mắt có thể xuyên thấu sương khói bao phủ xung quanh, khiến người cách thật xa thì tầm mắt cũng bị nhiễm thành màu đỏ.

Quanh tế đàn đỏ bềnh bồng mười bóng người, trong đó một người chính là Nhan Loan. Bà mặc đồ đỏ, sợi tóc phất phới hai mắt sáng ngời nhìn kiếm thuyền.

Đằng sau lưng bà, Hàn Phỉ Tử yên lặng đứng, khuôn mặt bị khăn che đậy người ngoài không nhìn thấy biểu tình, chỉ có thể thấy đôi mắt lóe tia sáng.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng có tiếng trầm đục từ phương xa truyền đến. Nếu tìm theo tiếng vọng thì có hai nơi cách xa chỗ này, thấy tộc nhân An Đông, Phổ Khương, Nhan Trì đang chiến đấu.

"An Đông và Phổ Khương, không thể giấu họ quá lâu, bây giờ chắc họ cũng đã phát hiện chỗ này biến đổi. Chúng ta không có nhiều thời gian…" Hàn Phỉ Tử nhẹ giọng lên tiếng.

"Dù thêm vào Thương Tử, cường giả Phổ Khương bộ lạc tại đây cũng đã bị tộc trưởng hiện nay và Man Công kiềm chế, nhưng dù sao cô ta là người Thiên Hàn tông, không thể giết." Hàn Phỉ Tử hai mắt nhìn Nhan Loan đứng trước mặt mình.

"Ta có chừng mực, sẽ không cản trở ngươi vào Thiên Hàn tông." Nhan Loan cười khẽ ngoái đầu liếc Hàn Phỉ Tử.

"Ngược lại ta rất tò mò, khách mới của An Đông bộ lạc rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn ngươi, khiến cuối cùng ngươi ra một yêu cầu khiến ta từ bỏ hắn?" Dù Nhan Loan khuôn mặt xinh đẹp tươi cười kiều diễm nhưng đáy mắt chất chứa lạnh lùng, chỉ có người hiểu bà mới thấy được.

"Người không thiếu bạn giường nhưng ta thiếu đồng bạn." Hàn Phỉ Tử bình tĩnh mở miệng, dù thanh âm êm tai nhưng có cảm giác lạnh lẽo. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Đồng bạn? Trừ phi ngươi muốn…" Nhan Loan che miệng cười, không nói tiếp mà đầy ẩn ý liếc Hàn Phỉ Tử.

"Đến lúc rồi, người mau mở ra cấm chế đi, phá ấn nô tộc, cũng để ta yên tâm rời đi." Hàn Phỉ Tử nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.

Nhan Loan mỉm cười ngoái đầu nhìn vật kiếm thuyền, hai mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ. Bà nâng lên tay phải ấn ngực, quỳ giữa trời, không còn vẻ mặt quyến rũ mà tràn ngập thành kính.

"Bày trận!" Nhan Loan nhẹ giọng nói.

Khi truyền ra tiếng nói thì giữa không trung có tiếng sấm nổ đùng đùng, vô số tia chớp đỏ xuất hiện giao nhau di chuyển đầy trời.

Cùng lúc đó, mười tộc nhân Nhan Trì sau lưng Nhan Loan sắc mặt cung kính, thân thể như bị tia chớp hút lấy bay lên xếp bằng giữa trời.

Tia chớp di chuyển vốn hơi hỗn loạn lấp lóe bốn phương, nhưng khi mười tộc nhân Nhan Trì bay lên giữa trời thì lại lấy họ làm trung tâm, tất cả tia chớp vòng quanh liên tiếp họ, hình thành đồ án phức tạp.

Đồ án này chính là truyền tống trận.

"Hàn Phỉ Tử!" Nhan Loan quát khẽ.

Hàn Phỉ Tử không lên tiếng, bước ra một bước bay lên đồ án trên trời, xếp bằng vị trí chính giữa, thở ra một hơi dài, nhắm chặt hai mắt.

"Xin Man tượng Nhan Trì giáng thế!"

"Xin Man tượng Nhan Trì giáng thế!"

"Xin Man tượng Nhan Trì giáng thế!"

Thanh âm này truyền ra từ miệng mười người giữa trời, dung hợp thành một hóa thành tiếng rì rầm vang vọng bốn phương. Bên ngoài mảnh đất này, trên đất Nam Thần, ngọn núi Nhan Trì bộ lạc cạnh Hàm Sơn thành, bây giờ tộc nhân cả bộ lạc xếp bằng ngồi, trong đó có Man Sĩ cũng có tộc nhân bình thường.

Từng người nhắm mắt xếp bằng, đồng loạt cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu. Giọt máu cùng bay lên trời, từng giọt bềnh bồng giữa không trung bộ lạc, nhanh chóng ngưng tụ một chỗ.

Một hình dáng to lớn bằng máu xuất hiện trên núi Nhan Trì bộ lạc, đó là khuôn mặt phụ nữ khổng lồ, tràn ngập uy nghiêm. Giây phút bà xuất hiện, bên ngoài khuôn mặt phụ nữ khổng lồ lấp lóe ánh sáng truyền tống, khiến khuôn mặt mới ngưng tụ chậm rãi biến hư ảo.

Núi An Đông bộ lạc, núi Phổ Khương bộ lạc đối mặt hiện tượng này thì im lặng quái dị, chẳng có ý muốn tìm kiếm. Bây giờ trong núi An Đông bộ lạc, trên đỉnh bằng phẳng, tộc trưởng An Đông bộ lạc và Man Công, rất nhiều cường giả An Đông bộ lạc, gồm cả ba ông lão như mới từ trong mộ bò ra, tỏa mùi mục rữa lặng lẽ đứng đó.

Họ không nhìn hướng Nhan Trì bộ lạc mà là một người đàn ông trung niên mặc áo lam đứng trên.

Tóc người đàn ông rất dài, chắp tay sau lưng, áo thêu một tòa núi băng.

"Ta biết các ngươi không cam lòng…" Khuôn mặt người đàn ông rất tuấn tú, y nhìn núi Nhan Trì phía xa, chậm rãi mở miệng.

"Nhưng đây là quyết định của Tôn trưởng lão trong tông, các người dù không cam lòng thì cũng phải nghe theo."

"Không dám, sứ giả đến thì An Đông bộ lạc ta phải nghe theo. Nhưng Hàn Thương Tử còn tại đó…" Người nói chuyện là một trong ba ông lão mục rữa, sắc mặt bình tĩnh, khàn khàn mở miệng.

"Có người dám tổn thương cô ấy ư?" Người đàn ông trung niên mỉm cười.

Bây giờ trong núi Phổ Khương bộ lạc cũng xảy ra hình ảnh này. Vài cường giả thủ lĩnh Phổ Khương bộ lạc cung kính đứng sau lưng một thanh niên mặc đồ đen. Trên mặt thanh niên có hoa văn con rết, sinh động như là vật sống.

"Vương trưởng lão có lệnh, Phổ Khương các người đừng tham gia việc này!"

Cùng lúc đó, trong không gian bí ẩn của Hàm Sơn thành, nhóm Hàn Phỉ Tử xếp bằng dẫn động tia chớp đỏ hình thành truyền tống trận. Ánh sáng đỏ ngập trời, áp lực quái dị dần xuất hiện. Chỉ thấy trên bầu trời theo ánh sáng truyền tống trận nhấp nháy, khuôn mặt phụ nữ xuất hiện ngoài núi Nhan Trì bộ lạc dần hiện ra tại đây.

Theo nó xuất hiện, bầu trời dấy nên sóng gợn lan tràn tám hướng, khiến bầu trời nơi này chấn động ngày càng mãnh liệt. Rất nhanh, trên trời ánh sáng truyền tống đạt đến cực hạn, khuôn mặt phụ nữ khổng lồ hoàn toàn hiện ra giữa không trung.

Khuôn mặt phụ nữ lớn cỡ trăm mét, lạnh lùng nhìn mặt đất.

"Mở cửa An Đông!" Nhan Loan biểu tình càng thành kính, nâng lên tay phải chỉ hướng tế đàn tháp màu trắng An Đông bộ lạc phương xa.

Chỉ tay một cái, ngoài tế đàn tháp An Đông lập tức lóe ánh đỏ, có bốn bóng người áo đỏ chợt xuất hiện. Trong tay bốn người cầm đầu người chết giận dữ trợn to mắt.

Bốn người cùng ra tay, quăng đầu người chết lên tế đàn, vỗ mạnh hướng tế đàn.

Vỗ một cái, đầu người tổ tung hóa thành nhiều máu nhiễm tế đàn trắng thành màu đỏ!

Các đầu người chính là khách mời An Đông tiến vào đây, bị Nhan Trì bộ lạc giết dùng cách đặc biệt ngưng tụ máu toàn thân tại đầu, giờ nổ tung nhiễm đỏ cả tháp.

Tháp An Đông bị nhiễm đỏ chấn động, mặt trên xuất hiện nhiều vết nứt truyền ra từng tiếng gầm. Lực lượng cuồn cuộn từ trong tháp phóng ra.

Lực lượng này vừa xuất hiện khiến trời đất như biến sắc. Đây là mấy trăm năm qua An Đông bộ lạc nhiều lần mở ra nơi này, tích lũy lực khí huyết vô số khách mời, lực lượng này vốn An Đông bộ lạc định ngưng tụ đủ thì phối hợp với hai bộ lạc mở ra kiếm thuyền. Nhưng bây giờ xảo diệu bị Nhan Trì bộ lạc lấy đi.

Khuôn mặt phụ nữ khổng lồ trên trời há miệng ra, hướng tháp An Đông mạnh hút lấy. Bỗng chốc lực lượng này lao thẳng tới khuôn mặt phụ nữ, bị nó hấp thu hết.

"Mở cửa Phổ Khương!" Ánh mắt Nhan Loan có chút kích động. Bà chờ đợi ngày này đã rất lâu. Nhan Trì bộ lạc vì hành động hôm nay mà trả giá rất nhiều tâm huyết.

Tháp Phổ Khương vốn là tế đàn đen, bây giờ theo từng cái đầu người nổ trở thành màu đỏ. Giống như tháp An Đông, *đì đùng* vỡ ra, vô số khí huyết khách mời tích lũy mấy trăm năm chảy ra chớp mắt bị khuôn mặt phụ nữ trên trời hấp thu.

Hấp thu cái cuối cùng là tế đàn Nhan Trì bộ lạc. Tiếng chấn vang vọng, ba tế đàn đều xuất hiện khe hở, mất đi khí huyết tích lũy bỗng nổ tung, khuôn mặt phụ nữ trên trời từ mơ hồ biến ngưng tụ.

Nhan Loan hít sâu, nhảy người lên lao thẳng tới khuôn mặt phụ nữ, khoảnh khắc dung hợp xuất hiện ở giữa trán khuôn mặt này.

"Truyền tống phá cấm chế!"

Khuôn mặt phụ nữ to lớn hai mắt lộ ánh sáng khác lạ từ trên trời giáng xuống, bay thẳng tới kiếm thuyền cắm xéo trên mặt đất.

Nó nhanh chóng lao tới, mặt trên kiếm thuyền lập tức toát ra ánh sáng xanh. Ánh sáng này chính là cấm chế. Nó không lan tỏa ra ngoài mà như nước chảy trôi trên kiếm truyền.

*Oành!* một tiếng nổ, Man tượng Nhan Trì đụng vào kiếm thuyền!

"Cấm chế tổ tiên Hàm Sơn, nếu không hiểu nguyên lý thì khó phá. Đây là lực lượng hoàn toàn khác với Man tộc ta. Dù Nhan Trì bộ lạc ta tìm hiểu cách truyền tống, dốc hết lực lượng cả tộc cũng khó đánh vỡ. Nhưng lấy lực lượng Man tượng, lấy lực truyền tống, Nhan Trì bộ lạc qua mấy trăm năm nghiên cứ đã tính ra cách để cấm chế chớp mắt biến mất, dùng trận đối trận. Khoảnh khắc biến mất thì chúng ta có thể tiến vào!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.