Bốn mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét, đến mười mét thì màn sáng đã cực kỳ mỏng manh. Bây giờ Nhan Quảng gầm một tiếng, trường thương trong tay chớp lóe ánh sáng xanh, đâm vào màn sáng xanh.
Màn sáng lập tức vỡ hóa thành vô số mảnh vụn ngưng tụ ở giữa không trung hóa thành Hòa Phong khuôn mặt mơ hồ. Hòa Phong run lẩy bẩy, khoảnh khắc gã xuất hiện, Nhan Quảng ném trường thương lao thẳng tới Tô Minh.
Hàn Phỉ Tử ở bên cạnh khuôn mặt lạnh băng, sương khói lượn lờ hình thành bàn tay to đánh tới.
Hòa Phong biểu tình sốt ruột, gã biết rõ Tô Minh chết thì mình lập tức chết theo. Gã cắn răng hét một tiếng, toàn thân lại tỏa ánh sáng xanh. Ánh sáng ngưng tụ quanh người Tô Minh trong ba mét, khi đụng vào trường thương của Nhan Quảng thì không thể chịu đựng lần nữa nổ tung.
Lần này là cực hạn của Hòa Phong. Thân thể Hòa Phong lập tức biến tối tăm như sắp tan biến. Gã cười thảm, khoảnh khắc tuyệt vọng thì có lực hút mãnh liệt truyền đến từ thân thể Tô Minh bao phủ lấy Hòa Phong, kéo gã từ giữa không trung trở vào trong người Tô Minh.
Cùng lúc đó, Tô Minh mở mắt trong, mắt lóe sát khí!
Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt, dưới chân lóe ánh sáng đỏ. Chỉ thấy bãi cỏ đỏ bỗng lan tràn bao phủ mười mét, hình thành phòng hộ chặn trường thương của Nhan Quảng và bàn tay khói của Hàn Phỉ Tử.
Tiếng *đùng đùng* vang vọng. Trường thương của Nhan Quảng bị chặn, khoảnh khắc dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050264/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.