Phương Mộc vẻ mặt chán nản, y không biết vì sao Mặc tiền bối bí ẩn hơn một năm trước không để ý đến mình nữa. Mặc kệ y đến bao nhiêu lần, kêu bao lâu, kết quả vẫn là thất vọng.
Y không biết mình làm sai cái gì, cứ nhớ lại tình hình lần cuối gặp, phân tích đến phân tích đi, y cảm thấy nguyên nhân đến từ cốt đao.
Nửa năm trước y nhịn không được nói cho cha biết. A ba y trầm mặc không mở miệng, nhưng vài ngày sau nói y biết đối phương đã rời khỏi rừng mưa, đi rất vội vàng, dường như gặp ngoài ý muốn.
Phương Mộc nghe lời này im lặng thật lâu. Y từng muốn bỏ cuộc, nhưng lần cuối cùng, lời Tô Minh có bảy phần khiến người tin tưởng làm Phương Mộc không cam lòng từ bỏ.
Rõ ràng cha đã bảo mình đối phương đã đi, nhưng Phương Mộc mỗi tháng vẫn tới đây một lần, liên tục kêu gọi mấy ngày, hy vọng có lúc được đáp lại.
Hơn một năm nay y gần như chưa từng cắt đứt. Y cảm thấy đây là cơ hội duy nhất của mình.
Phương Mộc biết cha đều biết hành động của mình, vì mỗi y tới rừng mưa thì vẫn để cường giả trong tộc bảo vệ, theo bình thường dừng bước ngoài rừng mưa.
Trong đầu nhớ lại mọi thứ, Phương Mộc thở dài một tiếng, một mình đi trong rừng, đôi khi thói quen kêu gọi.
"Tiền bối…tiền bối.." Phương Mộc đi tới nơi lần cuối y gặp Tô Minh, nhìn xung quanh, vẻ mặt ảm đạm.
"Ta khiến ngươi chuẩn bị thảo dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050248/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.