Tô Minh túm lấy Hòa Phong ở trong rừng chạy với tốc độ nhanh nhất. Hắn vừa chạy vừa nuốt Nam Ly Dược để trị thương, liên tục đi nguyên ngày mới tạm thả lỏng.
Rừng càng sâu thì càng nhiều nguy hiểm. Trên đường đi Tô Minh thấy vài thực vật và mãnh thú khiến da đầu hắn mát lạnh, may là tốc độ hắn cực nhanh mới từ xa tránh kịp.
Trong cánh rừng như không có tận cùng Tô Minh không tìm thấy ngọn đồi nào, không có hang động nghỉ ngơi. Nhưng chỗ này có nhiều cây to, thậm chí là đại thụ to cỡ vòng tay mười người.
Tìm một đại thụ như vậy, Tô Minh đào rỗng bên trong hình thành chỗ trú ngụ, mở bãi cỏ đỏ phòng vệ, đặt Hòa Phong sang bên, mình thì khoanh chân nhắm mắt trị thương.
Nhưng lúc hắn trị thương thì tay cầm một khối thạch tệ vẫn thi triển Khắc Ấn thuật, bao phủ trăm mét xung quanh, cẩn thận cảnh giác.
Mãi đến khi sắc một mảnh tối đen, Tô Minh mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Hòa Phong đang hôn mê.
Cả người Hòa Phong mọc thảo dược, nếu bỏ gã trong cánh rừng thì tựa như thực vật, có người đi ngang cũng khó nhìn ra đây là người hấp hối.
Tô Minh nhìn chằm chằm Hòa Phong nửa ngày, chỉ vào trán Hòa Phong. Lập tức giữa trán Hòa Phong bay ra một đoàn sáng ảm đạm, nếu không phải Tô Minh thi triển Khắc Ấn thuật thì không nhìn thấy đoàn sáng này.
Bây giờ mắt hắn thấy rõ trong đoàn sáng tồn tại một người. Cái người nhỏ xíu này rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050246/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.