Tô Minh đứng trong bộ lạc đã hoang tàn, nhìn gã đàn ông đang khóc. Câu hắn hỏi không được đáp lại. Gã đàn ông kia chính là Sơn Ngân. Gã rơi lệ quỳ giữa bộ lạc, vẻ mặt thống khổ, xen lẫn phức tạp và áy náy, có cả bi thương.
Tô Minh im lặng, hắn không ra tay, như đang chờ Sơn Ngân trả lời.
Thật lâu sau, khi gió lạnh tiếp tục thổi lướt mặt đất, khiến vật dụng bay thành vòng thì Sơn Ngân ngừng khóc, chậm rãi đứng dậy, ngoái đầu nhìn Tô Minh.
Đôi mắt kia đỏ rực, mỏi mệt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ánh mặt quen thuộc giờ đây biến xa lạ. Người vốn thân quen nay thành kẻ phản bội Ô Sơn bộ lạc. Nếu không phải gã, bộ lạc sẽ không thương vong thảm như vậy.
"Là ngươi nói cho Hắc Sơn bộ lạc đường đi của chúng ta." Tô Minh nhìn Sơn Ngân, vẻ mặt đau thương bước tới.
"Lúc ta trở về, các người đang ở xung quanh tiêu diệt trinh sát tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc. Lúc đó các người tách ra, không ai chú ý ngươi đi đâu. Ngươi không giết tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc trong khu vực của mình, mà là nói rõ đường đi nước bước của bộ lạc." Tô Minh tiếp tục tiến lên.
Sơn Ngân mặt tái nhợt, cười thảm lảo đảo lùi ra sau vài bước, dường như không dám đối diện Tô Minh chất vấn.
"Cạm bẫy chỗ đó giết chết rất nhiều tộc nhân của chúng ta…"
"Từ đó về sau ngươi luôn kiềm chế không hành động, mãi tới lúc quan trọng nhất, ta, Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050214/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.