Họ sợ chết, sợ muốn vỡ gan, cho nên không dám ở phía sau bộ lạc, vốn muốn chọn vị trí chính giữa. Nhưng giữa đám người đều là một số đứa trẻ Lạp Tô mất đi người thân, cho nên họ chỉ có thể chọn bám sát tộc trưởng, đi đằng trước hàng người bộ lạc. Bởi vì họ cảm thấy, chỗ này an toàn, họ cảm thấy, tất cả đều có tộc trưởng đứng phía trước bảo vệ.
Nhưng hôm nay, họ trông thấy tộc trưởng gặp nguy hiểm. Nguy hiểm này chỉ cần họ không đi ra khỏi ánh sáng Man Tượng, vậy sẽ tạm thời không bị tổn thương. Giây phút gặp nguy hiểm này, trong mười mấy thanh niên đứng đằng trước, có một người mặt tái nhợt, thân thể run bần bật, thân hình mảnh mai như sắp bị sợ hãi tạc nổ. Nhưng mắt gã lần đầu tiên xuất hiện điên cuồng, tơ máu.
"Lão tử nửa đời đều ngơ ngác, ăn nằm chờ chết, không làm ra chút cống hiến cho bộ lạc, ngược lại lãng phí nhiều thực vật. Ta biết rất nhiều tộc nhân đều khinh thường ta. Ta biết ngay cả Lạp Tô cũng cho rằng ta là kẻ vô dụng. Ta đúng là đồ vô dụng, không có Man Thể, lười biếng, không có thân hình lực lượng, không có tác dụng gì. Điều duy nhất ta có là quang vinh mà năm đó a ba dùng tử vong đổi lấy khi bộ lạc săn bắt dã thú. Hôm nay, lão tử phải nói cho các tộc nhân, ta là đồ ăn hại nhưng cũng là tộc nhân của bộ lạc!!!" Mắt thanh niên đỏ rực, gào thét xông ra, lao thẳng tới tộc trưởng, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma/2050202/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.