Không muốn diễn cũng phải diễn.
Đặc biệt là khi Thời Lưu liếc xéo qua, nàng thấy rất rõ ràng.
Sau khi Thời Ly hỏi “Phương Quỳnh”, Phong Nghiệp chỉ thờ ơ liếc Thời Ly sau đó quay mặt sang nơi khác, dáng vẻ như thể lười mở miệng cũng như chẳng muốn quan tâm.
Thời Lưu đau đầu.
Mặc dù nàng không có ký ức của Thời La, nhưng dựa vào những gì mà Thời Khinh Diên từng nói, Thời Lưu vẫn có thể tưởng tượng Phương Quỳnh yêu thích ân cần như thế nào trước mặt Thời Ly.
Mà giờ phút này Phong Nghiệp lại như vậy, Thời Ly không cảm thấy khác thường mới là lạ.
“Là ta –– ta kéo Phương Quỳnh sư huynh ra ngoài, cùng ta đi dạo chợ đêm.”
Trước khi Thời Ly phát hiện dị thường, Thời Lưu đã mở miệng trước, bước đến đứng giữa hai người.
Đồng thời đối diện với ngũ quan của Thời Ly.
Thời Lưu không khỏi ngẩn người.
Tuy là tỷ muội song sinh, nhưng tướng mạo, tính cách, thiên phú của nàng và Thời Ly khác nhau một trời một vực.
Từ khi được sinh ra, Thời Ly đã có thiên phú tuyệt đỉnh – Tiên thiên kiếm cốt, còn Thời Lưu lại là phế thể không thể tu luyện.
Càng lớn, Thời Ly càng trổ mã xinh đẹp chói mắt, đi đến đâu cũng là thiên kiêu nổi bật nhất trong đám đông, còn dung mạo của Thời Lưu chỉ được xem là thanh lệ, so với Thời Ly thì kém xa. Thần kỳ nhất chính là, mặc kệ ở nơi nào, nàng dường như có một loại năng lực khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698649/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.