“Chủ nhân, đây chính là Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, là thần vật vạn năm hiếm thấy, ngài còn chờ gì nữa thế?” 
“......” 
“Chỉ cần ăn cô ấy, chủ nhân có thể khôi phục ba phần chiến lực của năm đó! Đến lúc đó, đừng nói là mấy tên tiểu tu giả cõi Phàm, dù là Tiên giới, ngài cũng xử được!” 
“......” 
“Chờ lấy được đầu của Côn Ly và Tử Quỳnh, treo lên thiên môn của Tiên giới, xem ai còn dám —” 
“......” 
Cuối cùng, Phong Nghiệp bị nó làm bực bội, ống tay áo phất lên, Giảo Trệ đang dùng thần thức truyền âm bị hất văng ra. 
Ngã lộn nhào, Giảo Trệ chổng mông, úp mặt vào đống thảo dược của Thời Lưu. 
Bốn cái chân sau ngắn cũn giơ lên trời co quắp lại. 
Phong Nghiệp hờ hững: “Nói nhiều.” 
Giảo Trệ nghiêng nghiêng ngã ngã, rút đầu ra khỏi đống thảo dược, lắc lắc, sau đó tủi thân quay đầu lại nhìn hắn: “Ta chỉ nói sự thật thôi mà.” 
“Mặc kệ cô ấy làm gì, cô ấy cũng đã liều mạng giúp thần hồn của ta quy vị.” Phong Nghiệp khẽ vuốt ống sáo, mặt lạnh như sương, “Ngươi cũng biết, ta ghét nhất là kẻ phản bội.” 
Giảo Trệ dựa vào chân Phong Nghiệp, nịnh nọt cọ hai cái, đôi mắt tròn vo xoay tròn: “Ngài ăn cô ấy thì cũng tính là phản bội sao? Sao mà tính như vậy được chứ? Ngọc bội vốn là chủ nhân cho nàng, nàng làm như thế, cùng lắm là trả vật về cho chủ cũ thôi mà.” 
“.......” 
Phong Nghiệp lười nói chuyện với dã súc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698642/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.