Chương trước
Chương sau
Bàn tay trong suốt như nước của tiểu thủy yêu nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của thần minh.

Khi chạm vào, mát lạnh như ngọc, khiến người ta không nỡ buông ra.

Thời Lưu có chút bối rối.

Không biết tại sao, đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ, nhưng thần minh trước mặt dường như rất gần gũi, rất quen thuộc với nàng, ngay cả thanh âm thần tính cũng có vài phần dịu dàng.

Thời Lưu không quen, muốn lặng lẽ rút tay về, nhưng lại không làm được.

Lúc này, nàng mới đột nhiên ý thức được rằng, giấc mơ đêm nay khác với giấc mơ lần trước —— Mặc dù nàng vẫn còn ở trong cơ thể của tiểu yêu, nhìn thấy những gì nàng ấy thấy, nghe được những gì nàng ấy nghe, biết được những gì nàng ấy biết, cảm nhận được những gì nàng ấy cảm nhận, nhưng đêm nay, nàng không có quyền chi phối cơ thể của tiểu yêu.

Thế nên, tiểu thủy yêu cúi đầu xuống, Thời Lưu “nhìn thấy” mắt cá chân trong suốt mảnh khảnh của tiểu thủy yêu giẫm lên trường bào trắng tuyết uốn lượn trên mặt đất, sau đó thấp thỏm nhỏ giọng nói:

“Hình như ta làm bẩn thần bào của người rồi.”

“Không sao.” Thần minh thấp giọng đáp lại, như thể có ý cười nhàn nhạt quẩn quanh trong thanh âm thần tính.

Tiểu thủy yêu thở phào nhẹ nhõm, dường như rất quen thuộc, rất tự nhiên, ngồi xuống bên cạnh thần minh, nghiêng người dựa vào góc áo bào mềm mại rộng lớn của thần minh. Sau đó mượn ánh nến sáng rực trong đại điện, trông thấy một thứ gì đó như một cuộn giấy vàng óng trong tay của thần minh.

“Hôm nay người lại đến giới môn…” Dưới ánh nến lay động, giọng nói của nàng như đang dần nhuốm màu buồn ngủ, “Ta nghe các tiên hầu trong những Đế Cung khác nói, thiên ma vực ngoại bên ngoài giới môn đều rất hung dữ…”

Bàn tay như tu trúc cầm cuộn giấy, nghe như thế, những đốt ngón tay uốn cong xinh đẹp khẽ khựng lại.

Thần minh bất đắc dĩ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài trong suốt đang rủ xuống của tiểu thủy yêu: “Chẳng phải ta đã nói với nàng rồi sao, nếu ta không có ở đây, đừng một mình chạy đến các Đế Cung khác?”

Dường như tiểu thủy yêu rất thích cảm giác khi những đốt ngón tay thon dài của thần minh vuốt ve mái tóc của mình, nàng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn: “Tại sao không thể đi… so với nơi này của người, cung của các Tiên Đế khác nhộn nhịp hơn rất nhiều.”

“Bọn họ không biết về sự hiện diện của nàng, nên sẽ chỉ xem nàng là yêu họa, không cho phép nàng ở lại Tiên giới. Nếu nàng bị bắt đi, ta ở chiến trường vực ngoại, không kịp trở về cứu nàng, vậy thì phải làm sao?”

“Thôi được rồi.” Tiểu thủy yêu nhúc nhích, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nhưng lúc người không ở đây, Tiên Đế Cung rất hiu quạnh.”

Dường như thần minh rơi vào thế khó xử.

Hắn gập cuộn giấy lại một nửa.

Trong Trung Thiên Đế Cung chưa bao giờ có tiên hầu, cả Tiên giới đều biết điều này. Hắn cũng không thích có người hầu hạ ở bên cạnh, vì luôn cảm thấy như thế rất bất tiện.

“Nàng muốn có vài tiên hầu à?” Nghĩ xong, thần minh nghiêng người, thấp giọng hỏi tiểu thủy yêu đang rúc vào bên cạnh mình.

Nhưng hơi thở của tiểu thủy yêu rất khẽ, chẳng biết từ lúc nào, nàng ngửi lãnh hương trên người hắn rồi ngủ thiếp đi.

Hàng mi dài của thần minh cụp xuống, trong đôi kim đồng hiện lên một chút ý cười mềm mại.

Ngay lúc này, đột nhiên, một con Vân Tước Điểu chỉ có ở Tiên giới vỗ cánh phành phạch, từ đại điện bên ngoài tấm bình phong, trong nháy mắt đã đậu xuống ghế đẩu của chim bên cạnh thánh tọa.

Nó kêu lên ríu rít:

“Nghiệp Đế, Nghiệp Đế, Nam Thiền tới rồi.” Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của Vân Tước Điểu chớp chớp, phản chiếu bóng dáng của tiểu lưu ly yêu trên thánh tọa. “Mau mau giấu con tiểu yêu kia đi, nếu không Nam Thiền Tiên Đế sẽ thấy á!”

Thần minh tùy ý phất tay một cái.

Tiểu Vân Tước Điểu ngã xuống từ ghế đẩu, ngã nửa chừng thì nó vỗ cánh bay lên.

Đôi đồng tử màu vàng nhạt của thần minh ngước lên, con ngươi sâu xa: “Có phải mấy ngày gần đây, ngươi rêu rao bên ngoài Đế Cung, nói rằng ta nuôi một tiểu yêu hay không?”

Vân Tước Điểu nháy mắt mấy lần, có tật giật mình mà lao ra bên ngoài: “Không phải do ta nói, là Nam Thiền tiên đế tự phát hiện ra, vả lại, vả lại, Nam Thiền tiên đế một lòng say mê Nghiệp Đế, so với tiểu yêu không tim không phổi chỉ biết ôm ngài ngủ này thì khá hơn nhiều!”

Tiểu Vân Tước Điểu chuyên đi báo tin vừa bay được nửa đường thì bị tóm về.

“Ngươi nói với Nam Thiền, ta đã nghỉ ngơi, nếu có việc, ngày khác hẵng nói.”

“Nghiệp Đế! Nghiệp ——”

Vân Tước Điểu miệng tía lia bị một đám sương nước phủ lấy, bay ra bên ngoài điện.

Nhưng tiểu thủy yêu bên cạnh thần minh vẫn bị đánh thức, nàng dụi mắt: “Ta đã từng lén gặp Nam Thiền tiên đế, rất xinh đẹp. Tiên hầu của Tiên giới đều nói rằng ngài ấy thích người.”

Thần minh mỉm cười, nhẹ nhàng lật một trang giấy, hắn rủ mi xuống, đôi đồng tử màu vàng vừa thần tính vừa lười biếng: “Tiểu lưu ly yêu, biết cái gì là thích.”

Tiểu thủy yêu kiềm chế lại, ngồi thẳng người lên: “Các tiên hầu cũng nói, người và Nam Thiền tiên đế sẽ giống như Côn Ly tiên đế và Tử Quỳnh tiên đế, kết thành đạo lữ sao? Sau đó cùng nhau sống trong một tòa cung điện…”

Nói xong, tiểu thủy yêu cúi đầu xuống.

Ngón tay thon dài đang lật trang giấy khẽ khựng lại, thần minh ngoảnh đầu nhìn sang, trong đôi mắt vàng óng thoáng qua chút ý cười: “Nàng sợ cái gì.”

“Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, sau khi hai người hoàn thành khế ước đạo lữ, Nam Thiền tiên đế chuyển đến đây.” Tiểu thủy yêu vò thánh bào tuyết trắng của thần minh đến mức nó nhăn nheo và ẩm ướt, “Có phải ta không thể ở trong điện của người nữa không?”

Thần minh cố nén cười, nhẹ nhàng lật một trang giấy.

“Có thể.”

“Sau này, bất kể ta lập khế ước với ai, đều sẽ chỉ cho phép một mình nàng ngồi lên thánh tọa này, có được không?”

“......” Tiểu thủy yêu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nàng vẫn gật đầu, “Được.”

Thần minh nhẹ nhàng nhấc tay áo lên.

Tiểu thủy yêu suy nghĩ một chút, rồi nhích về phía nếp gấp áo bào tuyết trắng của hắn, giang hai tay dựa sát vào lòng hắn.

Dưới ánh nến của cung vàng điện ngọc.

Ý thức của Thời Lưu lại rơi xuống biển bạch quang.

——

Thời Lưu tỉnh giữa một loạt âm thanh kỳ lạ.

Giấc ngủ này quá sâu, nàng đỡ trán, hơi choáng váng ngồi dậy, vểnh tai lắng nghe tiếng động bên ngoài cửa sổ ——

Thật sự là tiếng ngỗng kêu.

Rõ ràng, vang dội, vô cùng hào hùng.

Nhưng trên đỉnh Tông Chủ của tiên môn, sao lại có ngỗng?

Thời Lưu cảm thấy kỳ lạ, không kịp nhớ lại chuyện xảy ra trong giấc mơ, nàng đi ra ngoài cửa.

Đi vòng ra ngoài phòng, mở cửa bước ra ngoài, Thời Lưu trông thấy một con ngỗng mập mạp trắng như tuyết bay lên từ dưới đất, đôi cánh lớn giương lên, lao vào rừng trúc bên cạnh.

Lông ngỗng trắng như tuyết bay đầy đất.

Thời Lưu ngơ ngác đứng nhìn, nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Trong lúc đang ngớ người, nàng nhìn thấy Yến Thu Bạch bước ra từ con đường mòn trong rừng trúc —— Vẫn là dáng vẻ thanh niên văn sĩ, quân tử đoan chính như lúc còn ở U Minh.

Chỉ có điều, trong tay hắn đang xách một con ngỗng.

“Chưởng môn đã nhắc nhở đệ nhiều lần, đừng gây ồn ào trong tông môn…”

“Nga nga nga!” Con ngỗng dường như rất tức giận, vung vẫy đôi cánh mập mạp.

“Ta biết, phương hướng tu luyện là lựa chọn cá nhân của đệ, nhưng đệ không nên làm phiền các sư muội và chấp sự trong núi.” Yến Thu Bạch xách theo ngỗng trắng, vẫn là dáng vẻ ôn hòa lịch sự như thường ngày, như thể đang cầm một quyển sách. Hắn bước đến dãy nhà trúc, mở một cánh cửa ra, rồi ném con ngỗng vào.

Sau đó đóng sầm cửa lại.

Quạt xếp vẽ lên vài đường màu vàng trong không khí, tựa như vẽ phù chú nào đó, rồi đặt lên cửa.

Tiếp đó là tiếng ngỗng bay nhảy đụng vào cửa, nhưng không thể ra ngoài được.

“Giam ba ngày.” Yến Thu Bạch thấp giọng nói, “Sư đệ tự giải quyết đàng hoàng đi.”

Thời Lưu đang đứng bên ngoài quan sát toàn bộ quá trình: “......?”

“???”

Đến khi Yến Thu Bạch đến trước mặt nàng, Thời Lưu mới hoàn hồn: “Cái con vừa nãy, ngỗng trắng ấy, chẳng lẽ chính là Triển Hạc sư huynh sao?”

Đuôi mắt của Yến Thu Bạch nhẹ nhàng cụp xuống: “Y thường xuyên như thế, Thập Lục sư muội đừng trách.”

“Thường xuyên?” Thời Lưu càng ngạc nhiên hơn, nàng nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, “Nhưng ta nhớ hôm qua sư huynh đã nói rằng, Triển Hạc sư huynh thích luyện đan dược hóa thành hạc mà.”

“Ta không rành về thuật luyện đan lắm, chỉ biết trong mấy lò luyện đan của sư đệ, sẽ luôn có sự cố tạo ra những viên đan dược khác biệt.” Yến Thu Bạch nhớ tới điều gì đó, có hơi bất đắc dĩ, “Mỗi lần như vậy, y luôn tự ăn thử, trở thành một con ngỗng đã chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ.”

Thời Lưu: “......”

Nghe không hiểu, nhưng rất rung động.

“Sư muội đừng để ý, cứ mặc kệ y đi.” Giọng nói ôn hòa của Yến Thu Bạch kéo tâm trí của Thời Lưu trở về, “Hôm nay ta đến đây là vì mệnh lệnh của chưởng môn, dẫn muội đến đỉnh Kiếm một chuyến.”

“Đỉnh Kiếm? Là đỉnh núi thuộc về vị trưởng lão nào sao?”

“Ừm, không phải.” Hiếm khi Yến Thu Bạch trêu chọc nàng, hắn mỉm cười nghiêng người nhường đường, “Ta sẽ giải thích cho muội trên phi thuyền.”

“Được, cảm ơn sư huynh.”



Khi hai người lên phi thuyền đến đỉnh Kiếm, Thời Lưu đã nghe Yến Thu Bạch giới thiệu về đỉnh Kiếm.

Mặc dù đỉnh Kiếm cũng ở bên trong nghìn dặm núi xanh của Huyền Môn, nhưng lại là một đỉnh vô cùng đặc biệt, không thuộc về bất cứ vị trưởng lão nào, ngoại trừ đệ tử thủ hộ và chấp sự, không có người sống ở đó.

“Cư dân” của đỉnh núi này, chỉ có vô số những thanh kiếm vô chủ mà thôi.

Đó cũng là nền tảng vạn năm của Huyền Môn.

“Đỉnh Kiếm đã tồn tại kể từ khi vừa khai tông, có địa mạch rất đặc biệt, những thanh trường kiếm cắm vào trên ngọn núi này có thể hút lấy linh khí của địa mạch, tích lũy nuôi dưỡng kiếm linh. Đây cũng là đại bảo của Huyền Môn ta.”

Yến Thu Bạch vừa nói, vừa giơ tay ra một cách tự nhiên để đỡ Thời Lưu bước xuống tấm ván lỏng lẻo của phi thuyền.

Thời Lưu do dự một chút, cuối cùng cũng đặt tay lên, không dám dùng nhiều lực.

Sau khi xuống tấm ván, đặt chân xuống mặt đất, Thời Lưu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu đầu ngón tay lại, đồng thời quan sát xung quanh ——

Đỉnh Kiếm này cực kỳ kỳ lạ, nó là một dãy núi hình vòng, trước khi lên đỉnh phải đi qua một khe núi hẹp sau đó mới có thể vào trong núi.

Xuyên qua biển sương mù, dường như Thời Lưu có thể cảm nhận được kiếm ý bén nhọn ẩn sau tầng mây.

Thời Lưu đoán được gì đó nên hơi căng thẳng hỏi: “Sư huynh, có phải chưởng môn bảo huynh dẫn ta đến đây để lấy kiếm không?”

“Đương nhiên rồi.”

Yến Thu Bạch dẫn nàng đến một con đường nhỏ lộ ra dưới biển sương mù: “Muội đã đạt đến Địa Cảnh đỉnh phong, vài ngày nữa sẽ sớm đột phá Thiên Cảnh, sẽ phải học ngự kiếm, tất nhiên muội phải có một pháp bảo trường kiếm phù hợp.”

Thời Lưu vô thức ngắm nhìn quả lựu nhỏ màu ngọc bích trên cổ tay: “Nhất định phải là kiếm sao?”

“Kiếm, tiến lên là vũ khí sát phạt, lùi lại có thể tự bảo vệ bản thân, rất thích hợp với muội.” Yến Thu Bạch đi đằng trước, chặn các nhánh cây ngắn cản đường của Thời Lưu, đồng thời nghiêng người hỏi: “Thập Lục sư muội thích loại pháp bảo khác à?”

Thời Lưu mím môi: “Tạm thời chưa có.”

“Nếu không tìm được kiếm mà muội thích trong đỉnh Kiếm, vậy thì cứ dùng tạm trước, sau này có thể đổi cái khác.” Yến Thu Bạch an ủi, “Đạo Môn Đại Bỉ sắp tới, chưởng môn hy vọng muội có thể tham gia, cho nên muội cần phải có vũ khí.”

Thời Lưu bất ngờ ngước lên.

Số người tham gia Đạo Môn Đại Bỉ có giới hạn về số lượng, nàng còn đang lo lắng không biết nên mở lời nhắc tới chuyện này như thế nào, ai ngờ chưởng môn lại chủ động nhắc tới.

Yến Thu Bạch nghĩ rằng nàng không muốn, cho nên hắn mỉm cười nói: “Đừng lo lắng. Chưởng môn chỉ muốn muội rèn luyện nhiều hơn, tu vi của muội tiến bộ trong Vân Thê giới, Trưởng Lão Đường đều biết cả. Chưởng môn cũng đã khẳng định, với tốc độ tu luyện của muội, chắc chắn sẽ là đệ nhất thiên tài của Huyền Môn từ xưa đến nay.”

Thời Lưu ngạc nhiên: “Nhưng chẳng phải vẫn còn huynh và Thời Ly sư tỷ à?”

Nghe thấy cách xưng hô của Thời Lưu đối với Thời Ly, Yến Thu Bạch hơi khựng lại, nhưng không nhắc gì tới điều này: “Về phần tiến cảnh, ta và Thời Ly sư muội không thể nào so sánh với muội.”

“......”

Thời Lưu cúi đầu.

Nếu trước ngày hôm qua nghe được những lời như thế này, có lẽ nàng sẽ rất vui mừng, nóng lòng muốn kể cho người nọ nghe.

Nhưng hôm nay nàng đã biết rằng, sở dĩ nàng tiến cảnh nhanh chóng, không chỉ nhờ vào máu của người nọ, mà còn là bởi vì nàng là thứ duy nhất người nọ xem trọng…

Thiếu nữ cúi đầu đi trên đường núi, vô thức đặt tay lên lồng ngực.

Giọng nói của Yến Thu Bạch vẫn vang lên giữa sương mù của núi rừng: “Mặc dù muội tiến cảnh nhanh chóng nhưng lại thiếu kỹ năng thực chiến, cho nên chưởng môn muốn muội thay mặt đỉnh Tông Chủ, tham gia Đạo Môn Đại Bỉ đợt này.”

Thời Lưu khẽ hít vào thở ra, đè nén sự cự tuyệt và kháng cự.

“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Thời Lưu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy đối diện với sư huynh thanh y đang xoay người lại, “Những ngày tiếp theo, mong sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.”

“.....”

Yến Thu Bạch ngẩn ra, không khỏi bật cười, giơ tay xoa đầu của thiếu nữ: “Được thôi.”

Thời Lưu hơi sững người nhưng không né tránh.

Sau một nén nhang.

Đi qua những tảng đá lởm chởm và những mây mù hỗn độn, cuối cùng Thời Lưu cũng đi theo Yến Thu Bạch đến trước một cánh cổng đá.

“Sau cánh cửa này chính là kiếm trủng của đỉnh Kiếm.” Yến Thu Bạch ấn vào tảng đá trước cửa, cánh cổng đá trước mặt hai người từ từ mở ra.

Thời Lưu rung động nhìn chằm chằm vào nó ——

Cánh cổng đá vừa mở ra, trong đáy mắt nàng dường như hiện ra kiếm quang bạt ngàn san dã, có sắc bén, có lạnh lẽo, có sát khí, có mềm mại như nước.

Tất thảy kiếm cảnh, tất thảy kiếm tình.

“Kiếm nhận chủ, cho nên người đã được kiếm nhận làm chủ sẽ bị kiếm trủng bài xích, thậm chí sẽ gây ra hỗn loạn.” Yến Thu Bạch nói, “Thế nên ta sẽ không vào mà sẽ chờ muội ở đây.”

“Vâng… Ừm?”

Thời Lưu hoàn hồn, nhìn Yến Thu Bạch một cách khó hiểu: “Chẳng phải pháp bảo bổn mệnh của Yến Thu Bạch sư huynh là một cây quạt xếp sao?”

Vẻ mặt của Yến Thu Bạch hơi khác thường, cuối cùng hắn chỉ cười nhẹ một tiếng: “Là quạt xếp, nhưng mỗi một nan quạt đều là một thanh trường kiếm.”

“——”

Thời Lưu kinh ngạc nhìn hắn.

Trong đỉnh Tông Chủ, có tam sư huynh hôm qua là hạc hôm nay là ngỗng, có đại sư huynh với mười bảy thanh trường kiếm hợp thành quạt xếp, còn có nhị sư tỷ giỏi dùng kiếm hiếm ai có thể so sánh được…

Quả nhiên là ngọa hổ tàng long.

Thời Lưu mơ hồ sinh ra một chút dũng khí: “Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được kiếm khí sắc bén để nó nhận ta làm chủ, cố gắng tu luyện, nhất định sẽ không trở thành gánh nặng cho các sư huynh và sư tỷ.”

Yến Thu Bạch chẳng hiểu tại sao tâm tư của thiếu nữ lại đột ngột thay đổi: “......?”

Đáng tiếc hắn còn chưa kịp hỏi, Thời Lưu đã bước vào bên trong cánh cổng đá.

Nửa canh giờ sau.

Thiếu nữ lúc đi vào thì hăng hái, nhưng lúc trở ra thì lại chậm chạp, dường như hơi lúng ta lúng túng.

Yến Thu Bạch đang chờ ở bên ngoài nhận ra điều khác thường, nên vội vã tiến lên, chỉ là chưa kịp bước vào trong cánh cổng đá, bên trong kiếm trủng chợt có vạn kiếm trỗi lên ——

Địch ý to lớn bao hàm sự kiêng dè, như thể đều tập trung về phía Yến Thu Bạch.

Yến Thu Bạch chỉ đành dừng lại: “Thập Lục sư muội.”

“Sư huynh.” Thời Lưu khó hiểu liếc ra đằng sau, nàng có thể cảm nhận được kiếm ý sắc bén, tài năng lộ rõ, chỉ là khi bọn chúng vừa tới sau lưng nàng, liền bị thanh kiếm sau lưng nàng làm tan biến, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng chém qua, trơn tru chém qua hai bên người nàng.

Thời Lưu vẫn chưa hiểu điều này có nghĩa là gì.

Yến Thu Bạch nhận ra điều đó, hắn bất ngờ nhìn về phía thanh kiếm sau lưng nàng: “Sư muội tìm được một thanh kiếm… như thế nào vậy?”

Thời Lưu dừng lại trước cổng đá, xoắn xuýt một lúc mới từ từ rút thanh kiếm sau lưng ra.

“Ta cũng không biết tại sao, nhưng chỉ mới đi được nửa đường, ta trông thấy nó, cảm thấy nó rất gần gũi.” Thời Lưu nhớ lại, “Ta chỉ chạm vào nó một cái, sau đó nó cứ đuổi theo ta, mãi cho đến khi ta cầm nó trong tay thì nó mới chịu dừng lại.”

Yến Thu Bạch nhìn chằm chằm vào thanh kiếm.

Nói một cách chính xác, đó là một thanh kiếm gãy.

Ánh quang như nước, màu sắc nội liễm, đáng tiếc mũi kiếm đã bị gãy mất.

Thấy Yến Thu Bạch không nói gì, Thời Lưu bất an siết chặt chuôi kiếm: “Sư huynh, ta biết nó có thể không phù hợp với ý nguyện của sư phụ, nhưng nó đã nằm trong tay của ta rồi, ta cũng hơi không nỡ bỏ nó…”

Yến Thu Bạch hoàn hồn, mỉm cười đỡ trán: “Sư muội đừng hiểu lầm. Ta không hề chê nó, chưởng môn cũng như thế —— Nếu không, chính là đại bất kính.”

“Hả?”

Thời Lưu ngỡ ngàng ngước mắt lên, sau đó cúi xuống nhìn thanh kiếm gãy trong tay.

Đại bất kính, nó ấy hả?

Yến Thu Bạch khẽ thở dài: “Thanh kiếm này, năm xưa đã đi theo tiểu sư thúc tổ, chính là thanh trường kiếm nổi danh ‘Huyền Môn nhất kiếm định thiên hạ’, tên là ‘Tương Tư’.”

“——!”

Thời Lưu giật mình, chợt cảm thấy thanh kiếm trên tay như nặng vạn cân, suýt chút nữa đã buông thanh kiếm gãy xuống.

Thanh kiếm gãy dường như nhận ra điều này, nó bất mãn vang lên tiếng vù vù.

Thời Lưu đành phải ôm chặt lấy nó: “Vậy tại sao nó lại bị gãy thế?”

“Không ai biết tại sao cả, tiểu sư thúc tổ cũng chưa từng nhắc tới. Chỉ là sau khi thanh kiếm bị gãy, nó đã trở thành kiếm vô chủ, được đặt vào kiếm trủng.”

Thời Lưu ngập ngừng: “Vậy nó có thể nhận chủ mới sao?”

“Đương nhiên.”

Yến Thu Bạch ngừng lại một chút, ánh mắt như có điều suy tư nhìn về phía nàng: “Tiểu sư thúc tổ từng nói, thanh kiếm này đã gãy, cho nên không còn là ‘Tương Tư’ nữa.”

“Hả? Vậy giờ nó được gọi là gì?”

“Đoạn Tương Tư.”

“——”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.