Nhìn hình bóng quá đỗi quen thuộc bên cạnh giường, Thời Lưu không khỏi sững sờ.
Nàng bối rối nhìn chằm chằm vào áo choàng rủ xuống chân giường của người nọ ——
Sao ma lại mặc áo choàng đen tuyền như mực thế?
Nếu không phải Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm không bị ảo thuật quấy nhiễu, có lẽ nàng sẽ nghĩ rằng người ở trên giường là ảo giác hoặc là tâm ma của nàng.
Thấy thiếu nữ mãi không nhúc nhích, ma áp chế sự bực bội, uể oải nhướng mày: “Thế nào, nửa tháng ở chung với đạo lữ tương lai của ngươi, ngay cả ta cũng không nhận ra à?”
“......”
Thời Lưu hoàn hồn, bước vào phòng trong.
—— Giọng điệu bỡn cợt và bạc bẽo như thế, dù ảo thuật lợi hại đến cách mấy cũng không thể nào bắt chước được.
“Chỉ là ta chưa bao giờ thấy huynh mặc màu này,” Thời Lưu đặt Đoạn Tương Tư xuống bàn, ngập ngừng quan sát trường bào màu đen kia, “Ngoại trừ lúc mượn thân thể của Phương Quỳnh ở U Minh……”
Đương nói chuyện, nàng chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt chợt co lại: “Huynh bị thương sao?”
Ma cụp mắt xuống, không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
Mãi cho đến khi thiếu nữ cạnh bàn không giữ được vẻ hờ hững nữa, đợi thật lâu mà không nhận được câu trả lời của ma, rốt cuộc giữa mi tâm cũng hiện lên cảm xúc vội vàng bực bội.
Nàng bước vài bước đến trước giường, giơ tay định cởi cúc áo choàng màu đen của người nọ.
Đầu ngón tay vừa giơ lên, đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698505/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.