Biển mây yên tĩnh một cách quỷ dị.
Trung Thiên Đế Quân trong truyền thuyết đã vẫn lạc vạn năm, thần thái và dung mạo của hắn đã bị mai một bởi dòng chảy ký ức vạn năm của các tiên nhân, những người mới đến Tiên giới trong vạn năm nay chỉ nghe đến tên, chứ chưa bao giờ được trông thấy tận mắt.
Nhưng điều này cũng không cản trở họ bị phong thái của người nọ chấn nhiếp, khi nhìn thấy thần văn kim sắc trên trán của người nọ, mọi người ai nấy cũng đều kinh hãi, và đồng loạt ý thức được điều gì đó.
Không biết là tiên nhân của tiên phủ nào dẫn đầu cung kính chắp tay thi lễ ——
“Cung nghênh Nghiệp Đế, trở về Ngọc Kinh.”
Người nọ còn chưa kịp cúi đầu, tất cả những những người ngồi trong sảnh đều noi theo, kim thanh ngọc chấn vang vọng: “Cung nghênh Nghiệp Đế —— Trở về Ngọc Kinh!”
Tiên nhân đồng thanh, trong phạm vi vạn dặm, biển mây chợt bị thần hoa san bằng.
Côn Ly Đế Cung chưa bao giờ yên tĩnh như thế.
Thời Lưu bị khí thế lật trời lật biển này làm giật mình, đến khi nàng hoàn hồn, tiếng kim ngọc vẫn còn vang vọng bên tai, đáy mắt bỗng ướt át, nàng nhẹ nhàng rút tay ra khỏi những đốt ngón tay thon dài như ngọc của người nọ, sau đó giống như vô số tiên nhân khác, Thời Lưu chậm rãi cúi xuống trước trưòng bào trắng như tuyết.
“Cung nghênh Nghiệp Đế,” Giọng nói nhỏ nhẹ của Thời Lưu run lên, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng, “Trở về Ngọc Kinh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698486/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.