Bên ngoài Trung Thiên Đế Cung, đêm ấy biển sao dài đằng đẵng đến mức không có điểm cuối.
Không rõ là do men say của rượu tiên nhân hay là ngẩn ngơ trong mơ, Thời Lưu cảm thấy trước mặt như có một lớp hơi nước thật mỏng, khiến mọi thứ trong mơ trở nên mờ ảo. Trong cơn mông lung, dường như nàng nhìn thấy màn đêm vô tận đang bao trùm lên Trung Thiên Đế Cung, bóng tối u ám nuốt chủng ánh nến trong điện, hóa thành từng làn sương mù, giống như ma tức, chúng nó len lỏi qua những viên gạch bạch ngọc lạnh buốt trong nội điện, vén rèm lụa kim tuyến mỏng lên, rồi quấn lấy cổ tay và mắt cá chân khiến nàng cảm thấy bất an dù đang trong giấc mơ.
Như thể nàng đang bị trói trên một chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền nhỏ đang dập dờn lắc lư trong biển sao đêm vô tận.
Những mảnh vụn tinh tú vàng óng xa xa không còn được treo trên bầu trời nữa mà chúng đang ngay cạnh ngón tay của nàng. Trên chiếc thuyền đang lắc lư, ngón tay của nàng bị những ngôi sao nhỏ bay lướt qua quấn lấy, nàng không khỏi nhẹ nhàng đẩy chúng ra, những ngôi sao rùng mình như đang thẹn thùng, sau đó chúng dần tan biến cùng với biển sao, và rồi bóng tối vô tận quay trở lại.
Phút chốc những sợi sương vô hình ấy quấn lấy nàng chặt hơn, trong màn đêm, chiếc thuyền được làn sóng vô hình nâng lên, run rẩy lắc lư giữa làn sóng nhấp nhô không bằng phẳng, nó lung lay lảo đảo như thể sắp chìm xuống trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-ma-khuc-tieu-khuc/2698482/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.